Phong Lưu Tam Quốc

Chương 3 : Long tại thâm sơn

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


- Thôn trưởng chúng ta bụng đầy kinh luân mưu kế chồng chất, quyết thắng nghìn dặ, chỉ tiếc rằng chí không thành đành ẩn cư nơi này, sao vậy huynh nhận thức thôn trưởng chúng ta?



Cao Thuận nghi hoặc hỏi.



Trương Lãng cúi đầu tự đánh giá một mình mà không trả lời Cao Thuận.



Không ngờ mình gặp may mắn như thế vừa trở về thời cổ đã dụ được hai nhân vật thiên cổ nếu như có bọn họ hiệp trợ thì có thể làm nên một phen sự nghiệp.



Đồng thời hắn bắt đầu nghĩ mình trước kia xem sách sử tam quốc, thường ca thán không gặp lúc hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội biến ước mơ thành hiện thực tuy hiện tại còn khó khăn nhưng sắp tới thì tốt rồi, hai người cùng mình rời núi mưu đồ đại nghiệp. Nghĩ tới đây Trương Lãng liền bình tĩnh nó với Cao Thuận:



- Đương nhiên là nghe nói qua người này hùng tài đại lược, nhìn xa trông rộng không phải là người tầm thường.



Cao Thuận gật đầu đồng ý.



Trương Lãng bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Cao Thuận mà nói;



- Cao huynh đối với tương lai có tính toán gì không?



Trong mắt của Cao Thuận hiện lên vẻ phức tạp hắn thở dài không đáp.



Trương Lãng thầm nghĩ trong lòng rồi trầm giọng nói:



- Đại trượng phu thân gặp loạn thế, cần phải kiến công lập nghiệp, xông pha sa trường cứu dân chúng khỏi nước sôi lửa bỏng lập danh tiếng muôn đời.



Sắc mặt của Cao Thuận dần trở nên phức tạp trong lòng vô cùng kích động đập bàn hét to:



- Nghe huynh nói Cao mỗ như tỉnh từ trong mộng thân nam nhi ở trong nơi loạn thế cần phải kiến công lập nghiệp cho dân chúng bình an.



Trương Lãng thấy bề ngoài của Cao Thuận lộ ra hưng phấn như vậy thì liền nói:



- Với bản lĩnh của Cao huynh dĩ nhiên là có thể xông pha thiên địa, tại hạ dĩ nhiên là kiệt lực hỗ trợ.



Cao Thuận vội lắc đầu nói:



- Chuyện này tuyệt đối không được Cao mỗ là một người thô kệch, ở trong trận chiến có thể có cái dũng của kẻ thất phu mà thôi, còn Trương huynh tướng mạo bất phàm, hẳn là có đại tài, tại hạ quyết định sau này làm tùy tùng của Trương huynh, sau này có thế nào cũng không có một câu oán hận.



Trương Lãng tất nhiên không nghe theo hai người đầy qua để lại, cuối cùng trở thành đàm luận, càng nói chuyện cả hai đều càng hợp ý, chỉ hận gặp nhau quá muộn ngay cả Dương Dung và Trương Sở bỏ đi khi nào cũng không biết.



Mà Trương Lãng thỉnh thoảng tiết lộ thiên cơ chỉ điểm giang sơn, khiến cho Cao Thuận bội phục sát đất hai người trò chuyện với nhau tới nửa đêm, mới đi nghỉ ngơi.



Sau khi về phòng Trương Lãng liền tới trước giường, hắn phát hiện lúc này ở trên giường đã có một người chính là Dương Dung.



Trương Lãng không nói lời nào cởi bỏ quần áo trèo lên trên giường chui vào trong chăn.



Lúc này Dương Dung giật mình tỉnh lại, thấy Trương Lãng liền ngáp một cái ôm lấy hắn cái miệng nhỏ nhắn mơ màng nói:



- Chàng trở về rồi sao.



- Ừ.



Trương Lãng thuận tay ôm lấy thân thể thơm ngào ngạt của Dương Dung.




- Điền huynh là đại hiền mà tại hạ không có rễ gốc, không binh không tốt, Điền huynh không theo cũng là điều bình thường, tuy nhiên....



Ngữ khí của Trương Lãng uyển chuyển nghiêm túc trầm giọng nói;



- Đổng Trác không thể theo, thế của hắn tất sẽ nguy, nhưng về sau Đổng Trác còn có các lộ chư hầu khi đó thiên hạ sẽ đại loạn quần hùng tranh đoạt Trung Nguyên khiến cho chiến loạn sẽ đồ thán mấy năm, lúc đó mong tiên sinh vì thiên hạ mà lo nghĩ.



Điền Phong thầm giật mình lần đầu tiên hắn phát giác ra Trương Lãng tuyệt không đơn giản, lại cùng với mình không mưu mà hợp, gã bắt đầu đánh giá Trương Lãng từ trên xuống dưới, thấy hắn dáng người khô ngô, hai mắt như hai bó đuốc, trên người toát ra khí phách tràn ngập



Mà Trương Lãng lúc bắt đầu đến đây không di chuyển ánh mắt nhìn Điền Phong, nhưng mà hắn đã học qua tâm lý học, lại có phần tâm đắc nhất cử nhất động của Điền Phong hắn đều nhận ra được.



Thấy Điền Phong có vẻ không tự nhiên làm ra bộ dạng đứng ngồi không yên, trong lòng hắn thầm cười, một người tuy thông minh nhưng ở thời cổ đại làm sao có thể đấu với một người tri thức đầy mình ở thế kỷ 21.



Mà Điền Phong cũng cảm thấy không thoải mái, lúc đầu còn tốt về sau hắn cảm giác ánh mắt của Trương Lãng như xuyên vào cả nội tâm của hắn



Nửa ngày sau, Trương Lãng thấy thời cơ đã tới liền từ từ nói với Điền Phong;



- Trung Nguyên chấn động tuy nhiên mỗi người có chí riêng tiên sinh đã như thế chúng ta cũng không cưỡng bách, tuy nhiên tại hạ hi vọng Điền huynh hãy nghĩ lại sau khi từ biệt tiên sinh nếu có ý thì đến chỗ Cao huynh tìm tại hạ, mấy ngày sau tại hạ sẽ cùng với Cao huynh ra đi.



Nói xong hắn chắp tay cùng với Dương Dung và Cao Thuận đứng lên.



Điền Phong vội vàng đồng ý cũng lập tức đứng dậy đưa tiễn.



Ba người đi ra ngoài cửa, Trương Lãng bỗng nhiên quay đầu cười nói với Điền Phong:



- Ta thấy sắp tới thiên hạ nhất định có đại biến Điền huynh dường như cũng biết.



Ở trên đường đi Cao Thuận vô cùng khó hiểu mà hỏi:



- Ta thấy thôn trưởng đã có ý tại sao Trương huynh nửa chừng lại bỏ cuộc.



Trương Lãng tự tin nở ra hai tiếng cười rồi nói:



- Nếu như Điền Phong thật sự có chí thì hai ngày nữa hắn sẽ tới gặp chúng ta còn không thì người này chỉ có hư danh.



Cao Thuận vẫn không rõ ý của Trương Lãng nhưng hắn cũng không mở miệng hỏi.



Ngược lại Dương Dung nắm lấy cánh tay của Trương Lãng dịu dàng nói:



- Chàng khẳng định hắn sẽ tới?



Trương Lãng dùng tay vuốt mũi ngọc của Dương Dung rồi nói:



- Nhất định sẽ tới.



Dương Dung làm ra dáng vẻ đáng yêu với Trương Lãng khiến cho Cao Thuận cũng ngẩn ngơ không ngờ Dương Dung còn có bộ mặt khả ái như vậy.



Mà lúc này Điền Phong đang ở trong phủ đứng ngồi không yên, hắn là người có nhiều kinh nghiệm, biết Trương Lãng không phải vật trong ao hai người mới nói chuyện không lâu mà Điền Phong đã thấy rằng Trương Lãng có một biểu hiện vô cùng cường đại và tự tin, mưu tính sâu xa. Nghĩ tới sắc bén kia Điền Phong cũng không hiểu tại sao mà rùng mình một cái, khí tức mạnh mẽ như thế khiến cho người ta phải khuất phục, mình rốt cuộc có nên trợ giúp hắn một phen hay không, trong nhất thời Điền Phong cũng đau đầu.



Điền Phong như vậy Trương Lãng cũng không nghĩ tới, lúc này hắn cùng vơi Cao Thuận đang đi ngắm sơn thủy, nơi này hồn nhiên tự nhiên, từng cọng cây ngọn cỏ cũng khiến người ta động dung so với cái thế giới xô bồ ở thế kỳ 21 thì đẹp không biết bao nhiêu lần. Ba người cười cười nói nói chơi cả ngày mới quay về.