Phong Lưu Tam Quốc

Chương 4 : Cường giả nói chuyện

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Sau khi về nhà thì mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiếu đỏ cả chân trời, Dương Dung không khỏi tán thán nói:



- Phong cảnh đẹp quá trời thu nắng chiều thật sự động lòng người.



Trương Lãng cũng tràn đầy cảm xúc, đến bây giờ hắn mới biết được thế kỷ 21 đã phá hư sinh thái như thế nào, hóa ra bầu trời có thể đẹp như vậy ánh nắng chiều lại có thể mê ly như vậy, lúc này một con nhạn bay qua Trương Lãng không kìm được mà thốt ra một câu thơ.



Lạc hà dữ cô vụ tề phi



Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc



Dịch thơ:



Cột vẽ rèm châu khói nước pha,



Ráng trầm cò lẻ mịt mờ xa.



Phía sau đang im lặng bỗng truyền tới tiếng vỗ tay, theo đó là một thanh âm tán thưởng:



- Tuyệt diệu thật là tuyệt diệu, không thể tưởng tượng được, Trương huynh chẳng những có chí khí mà còn có thể làm ra câu thơ hay như thế, những câu thơ thế này nhất định có thể truyền lưu thiên cổ.



Trương Lãng quay đầu lại thấy Điền Phong từ phía sau Cao Thuận đi ra trên khuôn mặt hiện ra vẻ ca ngợi.



Trương Lãng thầm hổ thẹn đang định chối từ thì từ phía sau chắn truyền tới một hồi đau đớn hóa ra Dương Dung đang dùng bàn tay khẽ đấm lên người hắn, sau đó nhỏ giọng nói:



- Hóa ra chàng tiểu nhân như vậy lấy trộm thơ của người khác lừa Điền Phong, đúng là thâm hiểm.



Trương Lãng cười khổ vài tiếng, trong lòng than oan uổng, hắn nào biết Điền Phong sớm chạy đến như vậy.



Trương Lãng đang định giải thích với Dương Dung thì lúc này Trương Sở xuất hiện:




Điền Phong không khỏi động dung:



- Trương huynh tuyệt không phải phàm nhân, ngẫm sâu xa ta thấy huynh rất giống người có thể làm bá chủ, tại hạ nguyện xuất thân khuyển mã.



Trương Lãng đại hỉ nói:



- Đây là phúc của muôn dân trăm họ, Cao Thuận mau mang rượu tới tối nay nhất định phải cạn ly không say không về.



- Được không say không về.



Cao Thuận cũng cao hứng vạn phần, tăng thêm rượu thịt, thoải mái nâng ly.



Ba người uống rượu tới tận hứng, sau đó Điền Phong mới trở về trong tình trạng say mèm.



Ba ngày sau năm người chuẩn bị xuất phát, ở trước cửa thôn, Cao Thuận và vợ chồng Trương Sở lưu luyến nhìn thôn xóm mà mình sinh hoạt mấy năm nay trong lòng có cảm giác không muốn từ bỏ.



Dương Dung cũng không muốn từ bỏ nhìn gian phòng mà mình và Trương Lãng lúc trước sinh hoạt tuy đơn sơ nhưng mà lại ấm áp.



Trương Lãng nhịn không được mà khuyên bảo:



- Nơi này cũng là nơi mà ta ghi lại trong lòng.



Điền Phong cũng không nói mà gật nhẹ đầu từ từ bước đi.



Đã có Cao Thuận và Điền Phong đi cùng trên đường cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, mà Cao Thuận có ngoài võ nghệ xuất sắc cũng là cao thủ nấu đồ ăn, hắn lấy mấy thực vật hoang dã làm gia vị khiến cho mấy người khen không dứt miệng.



Năm ngày sau mấy người đã tới một thôn xóm, phong cảnh ưu mỹ giống như loạn thế đào nguyên.