Phong Lưu Tam Quốc

Chương 5 : Điển Vi

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


Điền Phong quen thuộc những nơi này mấy tiểu tử chăn dê nhìn thấy hắn liền vội vàng báo mấy người trong thôn, không bao lâu sau ở trong thôn truyền ra tiếng chiêng trống, Dương Dung nở ra nụ cười ngọt ngào, càng tăng hêm vẻ ưu mỹ, Trương Lãng sác tâm nổi lên thầm nghĩ tối nay phải thân mật với nàng.



Vào thôn xong thỉnh thoảng có thôn dân chào hỏi Điền Phong, nam nữ trẻ tuổi chất phác trong thôn cũng gặp mặt Trương Lãng và dương Dung, nam nhân nhìn thấy Dương Dung thì trợn mắt há mồm, mà nữ thì vụng trộm dò xét Trương Lãng, khiến cho Điền Phong thậm chí còn vắng vẻ người vây quanh hơn họ.



Điền Phong không thèm để ý tới chuyện này hắn vừa đi vừa nói:



- Trong thôn này có một tráng sĩ uy lực vô cùng, anh dũng hơn người, cung mã thàn thạo, cùng với tại hạ quan hệ cũng khá thân mật, hôm nay ta đặc biệt mang sứ quân tới gặp hắn.



Trương Lãng hiếu kỳ, người mà Điền Phong ca ngợt không biết là người phương nào, hắn liền thích thú hỏi:



- Người này là ai?



- Hắn họ Điển tên Vi, trước ở dưới trướng Trương Mạc không hợp với người khác ra tay giết người, chạy vào trong núi, chỉ vì quan phủ đuổi bắt mà ẩn cư tại nơi này.



- A...



Trương Lãng nghe tới tên của Điển Vi thì kinh hãi sau đó chuyển sang vui mừng. Điển Vi là tuyệt thế danh tướng nếu như được hắn tương trợ thì không khác gì hổ thêm canhjs.



Điền Phong kinh ngạc nhìn Trương Lãng mà hỏi:



- Chẳng lẽ sứ quân cũng biết Điển Vi?



Sau đó hắn bừng tỉnh đại ngộ mà nói:



- Chúa công nuôi mộng lớn, tất muốn chiêu nạp hiền tài, Điển Vi võ dũng hơn người tất đã nghe thấy.



Trương Lãng trong lòng cười thầm, tuy nhiên Điền Phong đã nói như vậy hắn cũng không sửa lại, về sau mình cần phải chú ý một chút.



Lúc này Cao Thuận không phục mà nói:



- Người này lợi hại như thế sao, Cao Thuận muốn lĩnh giáo một phen.



Trương Lãng cùng với Điền Phong liếc nhìn nhau đồng thời cười một tiếng, Cao Thuận càng không phục.
- Ta chờ ngày này lâu rồi nếu như không rời núi bây giờ ta sợ sẽ sinh bệnh mất.



Lúc này Trương Lãng và Dương Dung cũng đi tới.



Điền Phong hướng về phía Đổng Trác chỉ về phía Trương Lãng mà nói:



- Điển Vi còn không mau tham kiến chúa công.



Điển Vi vội vàng tiến tới ném kích ra quỳ gối trước mặt Trương Lãng lớn tiếng nói:



- Điển Vi bái kiến chúa công nguyện vì chúa công mà xuất sinh nhập tử, chết cũng không hối tiếc.



Trương Lãng trong lòng rất yêu thích Điển Vi, thấy hắn ngay thẳng trực tính thì vội vàng đỡ dậy.



- Nam nhân dưới gối là vàng trên bái thiên địa dưới bái cao đường Điển Vi à từ nay về sau ngươi không cần phải dùng lễ lớn như vậy với ta, ngươi có tâm ý là được.



Điển Vi gấp giọng nói:



- Cái này không thể được lễ không thể phế.



Trương Lãng sắc mặt trầm xuống:



- Ta nói không được về sau ngươi còn đối với ta lễ như thế ta không xem ngươi là huynh đệ.



Điển Vi cười cười nhìn Trương Lãng trên mặt hiện ra vẻ cảm động vô cùng, lại tháy Dương Dung dựa vào Trương Lãng thì vội vàng bái Dương Dung:



- Bái kiến phu nhân.



Lời này khiến cho Dương Dung cười không ngừng như trăm hoa đua nở khiến mọi người vui vẻ thoải mái.



Điền Phong ở bên cạnh thấy biểu hiện của Điển Vi với Trương Lãng thì vô cùng hài lòng.