Phong Lưu Tam Quốc

Chương 355 : Bàng Thống

Ngày đăng: 02:02 20/04/20


Trương Lãng chém đinh chặt sắt nói:



- Thiên ý khó dò cái này không ai nói được.



Bàng Thống trầm mặc không nói gì.



Trương Lãng liền nói:



- Với tài của tiên sinh có thể so với Quản Trọng Nhạc Nghị tại sao không rời núi giúp ta một tay.



Bàng Thống lắc đầu.



Trương Lãng trong lòng thất vọng đến cực điểm:



- Tiên sinh không muốn giúp ta sao?



Bàng Thống thu hồi ngạo khí, biểu lộ khẩn thiết:



- Tướng quân hiểu lầm rồi, cũng không phải là Bàng Thống không muốn giúp mà là thời cơ chưa tới, nếu như tất cả thuận lợi, sự tình sẽ sáng tỏ.



Trương Lãng liền thích thú hỏi:



- Có phải Sĩ nguyên vì Gia Cát Khổng Minh mời mà do dự không dứt?



Bàng Thống liền gật đầu nói:



- Tướng quân không phải phàm nhân những chuyện này không thể lừa được.



Trương Lãng liền nói:



- Ta có thể hiểu được tuy nhiên ta có một chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh:



Bàng Thống liền đáp:



- Tướng quân cứ hỏi.



Trương Lãng đáp:



- Mấy năm trước quân ta trấn áp Sơn Việt, Ô Liêu sơn bị đánh bại mấy trận, có phải là từ tay của Sĩ Nguyên.



Bàng Thống hiện ra vẻ kinh ngạc;



- Tướng quân làm sao đoán được là Bàng mỗ?




- Tiên sinh không nên hiểu lầm xinh mời giảng tiếp.



Bàng Thống cười mị nói:



- Tướng quân cho rằng chỉ như vậy là xong sao?



Trương Lãng sững sờ khó hiểu hỏi:



- Trong đó còn gì nữa sao?



Bàng Thống thâm trường nói:



- Chỉ là bước đầu tiên mà thôi.



Trương Lãng giật mình truy vấn:



- Ý của tiên sinh là?



Bàng Thống lạnh lùng nói:



- Tướng quân phải chăng muốn đem sự tình quá mức đơn giản, cho rằng mời Lưu Bị chiến tây thủy thì có thể di chuyển trọng tâm giảm bớt áp lực phía nam sao, Bàng Thống nói cho tướng quân biết tướng quân sai rồi, hơn nữa vô cùng sai có lẽ Lưu Biểu ngay từ đầu đã có ý định chinh phạt tướng quân nhưng mà không ngờ tướng quân nổi lên quá nhanh nhanh đến mức Lưu Biểu cảm nhận được uy hiếp cường đại, lại để cho hắn không thể không lập tức nhìn vào sự hiện hữu của tướng quân, mà Lưu Bị nhập xuyên tây chinh bất quá chỉ mang có mấy vạn đối với Lưu Biểu mà nói không đáng là gì, nếu như nắm lấy được Hán Trung Tây Thục thì đó là của từ trên trời rớt xuống, nhặt được tiện nghi, đến lúc đó triệu hồi Lưu Bị không phải là vật trong bàn tay sao? Nếu như Lưu Bị không theo chỉ cần bằng vào việc hắn dừng chân chưa ổn thừa cơ cấu kết với đại binh Xuyên Trung từ đó đoạt lại nếu như không nắm được Hán Trung thì hắn cũng không tổn thất gì cả. Lần này thủy tặc lẻn vào đơn giản chỉ là muốn làm tê liệt tướng quân quấy rối sự phát triển sau đó sẽ đem đại quân lẻn vào.



Trương Lãng nghe vậy thì tay chân đều mất thất hồn lạc phách mà nói:



- Tiên sinh làm sao biết chuyện Lưu Bị xuất binh tới Hán Trung là chủ ý của tại hạ.



Bàng Thống coi rẻ nói:



- Tương Tây cuộc chiến, chỉ cần dụng tâm là nhìn ra.



Trương Lãng hít hơi lạnh thất thanh nói:



- Nếu như thế Lưu Bị lần này nhập xuyên Lưu Biểu đã sớm đoán được ý đồ sao?



Bàng Thống mỉm cười nói:



- Cái này khó nói tuy Khoái gia huynh đệ lợi hại nhưng chưa tính đến nước này, ngược lại Lưu Biểu mặc dù tín nhiệm Lưu Bị nhưng chỉ sợ vạn nhất nữ nhân hóng gió vào tai của hắn, một ngày hai ngày không sao lâu dần chỉ sợ...



Trương Lãng không khỏi nhớ tới tiểu thiếp Hoàng thị của Lưu Biểu thì trong lòng liền băng giá, đúng lúc này Trương Lãng nhức đầu hậm hực nói:



- May mà Bàng tiên sinh không phải là người của Lưu Biểu nếu không thì thật là nguy hiểm.