Phong Lưu Tam Quốc

Chương 433 : Không hối hận (hạ)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Da như ngọc, ửng sắc hồng, tràn đầy co giãn. Bộ ngực cao vút, trên bạch

ngọc hai điểm yên hồng, theo hô hấp lên xuống, Trương Lãng nhìn mà nuốt

nước miếng, mắt sáng rực. Dáng người mỹ miều không có dư thừa sẹo lồi.

Vòng eo mảnh mai phối hợp đùi đẹp thon dài bóng loáng, toàn thân trên

dưới cực kỳ khiêu gợi. Khiến Trương Lãng lửa tình tăng vọt là, mỗi một

động tác tưởng như vô tình của Trương Ninh lại khiêu khích vùng mẫn cảm

của hắn, khiến xúc động dục vọng ngày càng bốc cao hơn. Đôi mắt hoa đào

nhiếp hồn người của nàng không lúc nào là không khiêu khích hắn. Khóe

miệng hàm xuân, mặt mày đưa tình. Ngẫu nhiên vài tiếng rên rỉ khe khẽ

khiến dục vọng của Trương Lãng tăng đến đỉnh điểm.



Trương Lãng chưa từng có dục vọng mãnh liệt như vậy, ‘người anh em’ đã

dựng thẳng cột cờ. Hắn nóng vội cởi đồ, cùng Trương Ninh dán vào nhau.



Trương Ninh đã sớm xuân tình lan tràn, chờ Trương Lãng mưa móc.



Trương Lãng tinh thần đã tới trạng thái nửa điên cuồng, giống như thiếu niên lần đầu làm việc, tiến thẳng vào.



Môi anh đào hé mở:



- A~



Một tiếng rên rỉ thống khổ mà thỏa mãn truyền vào tai Trương Lãng.



Trương Lãng giống như bị kích thích mãnh liệt hơn, dốc sức cày cấy, vào vào ra ra.



Trong thư phòng xuân sắc khôn cùng, từng tiếng rên rỉ, thở dốc gầm gừ dụ hoặc khiến người nghe máu sục sôi.



Hai thân thể như keo như sơn dán cùng một chỗ, thỉnh thoảng nhấp nhô hòa thành một.



…….



Mây mưa qua đi, hai người thỏa mãn ôm nhau.



Trương Lãng dịu dàng vuốt ve tấm lưng trắng tinh khiết của Trương Ninh, nhẹ giọng hỏi:



- Bảo bối, tại sao không nói chuyện?



Trương Ninh ‘ừ’ một tiếng, chỉ nhẹ lắc đầu, mặt vùi sâu vào ngực Trương Lãng.



- Muội làm sao vậy?



Khi Trương Lãng dùng tay nâng lên khuôn mặt Trương Ninh, nhìn đôi mắt
Trương Lãng như tỉnh khỏi giấc mộng, lòng rít gào: Trương Ninh thật đúng là hồ ly tinh, ngày thường trong quân doanh ngoan ngoãn nên mình không

cảm giác thế nào. Giờ thả lỏng, nàng chỉ cần một ánh mắt, một động tác

đã hút hồn người. Nếu định lực kém chút, chỉ sợ người đó sẽ động dục

không chừng mực, tinh tẫn nhân vong quá. Nghĩ đến đây, Trương Lãng tặc

lưỡi.



Trương Lãng vừa đi vừa nghĩ, dẫn Trương Ninh ra thư phòng, rất nhanh đã tới phòng hội nghị, Điền Phong đã sớm chờ tại đó.



Điền Phong hơi kinh ngạc, gã không ngờ Trương Ninh sẽ ở đây. Ngây người

một lát sau gã là đầy kinh nghiệm lập tức hồi phục tinh thần, đứng lên

nghênh đón Trương Lãng.



Trương Lãng xua tay ý bảo gã đừng đa lễ, tự mình ngồi xuống. Trương Ninh đứng sau lưng Trương Lãng.



Trương Lãng hỏi:



- Phù Hạo, hôm nay ngươi cố ý tìm ta không biết có chuyện gì quan trọng?



Điền Phong liếc Trương Ninh, thấy mặt nàng ửng hồng, mắt đẫm nước, đuôi

mày hàm xuân, thỉnh thoảng dùng ánh mắt liếc Trương Lãng. Gã đã thành

tinh, tất nhiên biết hắn làm chuyện tốt gì rồi, bụng cười thầm mà ngoài

mặt thì nghiêm túc.



Điền Phong nói:



- Chúa công, chuyện là như thế này. Mới vừa nhận được tin, Gia Cát Lượng dùng kế công phá Phù thành, ba vạn binh sĩ tới gần Thành Đô. Theo tính

cách yếu hèn của Lưu Chương thì sợ là không mất bao lâu sẽ đầu hàng

ngay. Lưu Bị khống chế Thành Đô, thêm vào Quan Vũ, Trương Phi khống chế

cứ điểm trọng yếu bên ngoài, Thục Trung đã là vật trong túi của họ. Nếu

Lưu Bị có thể khống chế Xuyên Trung, Mã Đằng chiếm lấy Thiểm Tây, Tây

Lương, thêm vào chúa công nắm Giang Nam. Có cần chuẩn bị triển khai

phương án bước hành động tiếp theo không?



Trương Lãng trầm ngâm chốc lát, nói:



- Ta hiểu ý của ngươi, nhưng xem tình huống hiện tại thì Lưu Bị muốn

chân chính đứng vững Xuyên Trung còn chần chờ một thời gian. Mà quân ta

quanh năm chinh chiến, đúng thực cần nghỉ ngơi lấy lại sức đã. Thêm vào

Giao Châu chưa bình định, thật là cái gai trong lòng. Bây giờ phải chờ

điều kiện mọi mặt thích hợp thì chúng ta có thể bắt đầu tiến quân Trung

Nguyên.