Phong Lưu Tam Quốc

Chương 432 : Không hối hận (thượng)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Trương Lãng lấy làm lạ hỏi:



- Không lẽ nàng không gặp vấn đề này sao?



Trương Ninh biết Trương Lãng hiểu lầm ý của mình, giải thích nói:



- Thuộc hạ chỉ là kinh ngạc tướng quân tiến triển nhanh như vậy. Chưa

tới hai năm mà đã đem ‘Độn Giáp thiên thư’ tham khảo đến cuối tầng thứ

nhất rồi? Nếu có thể đột phá bình cảnh, bước vào tầng thứ hai thì sẽ là

tầng trước không thể sánh bằng.



Trương Lãng hào hứng nói:



- Vậy phải làm sao mới đột phá bình cảnh được?



Trương Ninh trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi lắc đầu, nói:



- Tình huống này không thể gấp được. Tu luyện mấy thứ này chú trọng nhất là theo khuôn khổ, tuyệt đối không thể tham công liều lĩnh. Nếu không

nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì mất mạng ngay. Trương tướng quân tuyệt đối đừng gấp trong một lúc. Chỉ cần giữ vững mỗi ngày tu luyện, cuối

cùng rồi có một ngày biến hóa nghiêng trời lệch đất thôi.



Trương Lãng không nản lòng, lại hỏi:



- Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?



Trương Ninh lắc đầu, nói:



- Loại chuyện này không có đường tắt, một lòng một dạ tu luyện mới là con đường chính đáng.



Trương Lãng buồn bực thở dài, vẻ mặt chán nản nói:



- Thì ra nàng cũng không có cách? Xem ra chỉ có thể như vậy.



Trương Ninh cung kính nói:



- Tướng quân, còn có gì sai bảo không? Nếu không có thì thuộc hạ muốn trước lui xuống.



Trương Lãng khó hiểu liếc nàng, hỏi:



- Có việc gấp lắm sao?
- Trương Ninh, lần này là nàng thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết, không thể trách ta nha.



Trương Ninh dĩ nhiên nghe ra ẩn ý, cái mông sớm cảm giác Trương Lãng

cứng rắn. Lòng nàng nóng rừng rực, nội tâm tro bụi mấy năm nay lần nữa

bị mở ra. Nàng không thể kiềm chế vươn ra cánh tay nhỏ nhắn, dịu dàng

vuốt khuôn mặt kiên cường của Trương Lãng, mắt đào hoa bắn diễm quang

bốn phía, mang theo ba phần si tình bảy phần đùa giỡn, còn có xuân tình

đủ hòa tan băng tuyết, nhìn thẳng mặt hắn.



Nàng dùng thanh âm câu ba hồn bảy vía, lẩm bẩm:



- Hóa sâu thành bướm chẳng qua là vì giờ phút này. Trương Ninh chưa từng hối hận.



Trương Lãng không thể kiềm chế được kích động nữa, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn vô cùng gợi cảm.



Người Trương Ninh cứng ngắc, nhưng lập tức trúc trắc đáp lại Trương Lãng nhiệt tình.



Lưỡi to của Trương Lãng phá cửa vào, bắt đầu tìm cái lưỡi mềm mại, bốn phía khuấy tung, không ngừng hút dịch ngọt thơm nồng.



Trương Ninh cảm thấy linh hồn mình bay tứ phía, từ sâu tận đáy lòng truyền đến khoái cảm khó tả.



Tay Trương Lãng bắt đầu sờ bộ ngực đầy đặn của Trương Ninh, không ngừng

xoa bóp. Dù cách lớp vải nhưng Trương Lãng vẫn cảm giác được phần thịt

cực kỳ co giãn và đầy đặn. Trương Ninh đâu chịu nổi kích động và trêu

chọc như thế, mũi nhỏ thở hừ hừ, hương thơm từng đợt, miệng nhỏ rên rỉ.

Ngực thì theo hô hấp không ngừng lên xuống phập phồng.



Đến lúc này Trương Lãng mới nghẹt thở tách môi ra, đầu lưỡi liếm khóe

môi mình, dường như chưa đã thèm. Trương Ninh mị nhãn như tơ, làn da

hồng hào xuân tình, đôi môi gợi cảm hé mở không ngừng hô hấp.



Trương Lãng vốn tưởng chọc hai câu, nhưng vừa tiếp xúc ánh mắt đầy khát

vọng xuân tình của Trương Ninh thì không thể khống chế tiếp tục bước

tiếp theo.



Quần áo Trương Ninh theo động tác hơi thô bạo của Trương Lãng nhẹ nhàng rơi xuống.



Trong chớp mắt, Trương Ninh đã biến thành một con dê trắng noãn, thân thể hoàn mỹ lộ ra trước mắt Trương Lãng.