Phong Lưu Tam Quốc

Chương 445 : Gia quyến êm ấm (hạ)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Nàng hờn dỗi liếc, nhắc nhở nói:



- Tướng quân…



Trương Lãng thế mới tỉnh táo lại, da mặt dày như hắn không thèm để ý, cố tình trêu chọc nói:



- Đã gần một năm không gặp Chân tiểu thư, trong lòng cực kỳ mong nhớ.

Chỉ không ngờ Chân tiểu thư ra ngoài du lịch mới nửa năm, một năm mà đã

thay da đổi thịt, phong cách biến đổi lớn như vậy. Ăn mặc thế này khiến

khuôn mặt vốn đã quốc sắc thiên hương của Chân tiểu thư thêm cảm giác

quyến rũ. Chậc chậc, thật không tệ, càng có thể hấp dẫn ánh mắt.



Dù Chân Mật có tâm tĩnh như nước thế nào cũng nghe không nổi lời như vậy, mặt càng đỏ hơn.



Nàng nhẹ giẫm gót ngọc, trách mắng:



- Tướng quân, nếu đã muộn vậy mà ngươi đến chỉ là đánh giá quần áo cách

ăn mặc của Chân Mật thì thứ cho không tiếp đón. Lại nói, y phục này là

của Dung tỷ tỷ, ta mượn mặc không được sao?



Trương Lãng ngây ra, lập tức tỉnh ngộ nói:



- Thì ra là vậy, hèn chi sao thấy quen mắt quá.



Chân Mật thấy Trương Lãng hiểu thì mới yên lòng, nào biết hắn nói câu tiếp theo khiến nàng xấu hổ muốn chui xuống đất.



- Mượn đồ gì không mượn lại đi mượn bộ này, xem ra nàng rất thích nó

thôi. Không tệ không tệ, ta cũng thích bộ này lắm, nhiều chỗ gợi cảm,

khiến người nhìn không dời mắt được.



Trương Lãng đổi biểu tình, tà cười nói.



Chân Mật không có đầy bụng mực nước, không biết làm sao phản bác lời Trương Lãng, chỉ biết đỏ mặt ngơ ngác tại đó.



Trương Lãng tiếp tục cười gian nói:



- Được rồi, không nói vấn đề này nữa. Bổn tướng quân cố ý đến gặp nàng, không lẽ nàng cứ để ta đứng tại cửa thế này?



Trời đất chứng giám, Trương Lãng thật sự chỉ muốn vào ngồi chút thôi.

Nhưng lời nói và hành động mới rồi của hắn khiến Chân Mật cảm thấy hết

sức khó xử. Nàng nghe lời này chẳng những không mời Trương Lãng vào

ngồi, ngược lại tay chắn ngang khung cửa, vẻ mặt cảnh giác.



Nàng nói:


Trương Lãng tò mò hỏi:



- Chân tiểu thư, nàng giả trang như vậy không lẽ là muốn cùng ta đi gặp Lữ Bố?



Chân Mật thản nhiên nói:



- Tướng quân và Lữ Bố ân oán không liên đến bổn tiểu thư, bổn tiểu thư chỉ đi vì Quách Hoàn.



Trương Lãng càng thêm tò mò hỏi:



- Làm sao vậy?



Sắc mặt Chân Mật bỗng biến lạnh lẽo, đáp:



- Còn không phải vì tướng quân gây họa?



Trương Lãng vô cùng buồn bực nói:



- Lại liên quan đến ta?



Chân Mật thấy Trương Lãng mặt khổ qua, cố nén ý cười nói:



- Nếu không phải người gieo hạt thì sao có quả hiện giờ?



Trương Lãng không muốn cùng Chân Mật đánh đố, nghiêm túc nói:



- Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi. Nếu không có gì quan trọng thì bổn

tướng quân khuyên nàng không cần đi. Có câu yến hội chưa chắc là yến hội tốt, lỡ như đến lúc trở mặt với Lữ Bố, ta sợ nàng có nguy hiểm.



Tuy Chân Mật đối với Trương Lãng ra vẻ sắp đặt mình thì hơi khó chịu,

dường như nàng yếu ớt lắm vậy, nhưng trong lòng có chút ngọt ngào, cảm

giác được người quan tâm không tệ.



Chân Mật không nói vòng vo, thẳng hướng chủ đề:



- Từ lúc bổn tiểu thư trở về đến nay còn chưa thấy Quách Hoàn, ngươi nói có phải là có vấn đề không?



Trương Lãng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó suy tư nói:



- Không thể nào. Gần như cả Mạt Lăng đều biết Quách phu nhân phủ Lữ Bố

cùng Chân đại tiểu thư là khuê trung mật hữu. Theo lý thì nàng đi phủ Lữ Bố kiếm nàng ấy sẽ không bị người ngăn cản. Hơn nữa Lữ Bố càng ước gì

có chuyện tốt như vậy, có thể trông thấy Chân tiểu thư quốc sắc thiên

hương