Phong Lưu Tam Quốc

Chương 446 : Yến hội (thượng)

Ngày đăng: 02:03 20/04/20


Nói đến cuối cùng Trương Lãng bật cười.



Chân Mật trừng Trương Lãng, nói tiếp:



- Nhưng đúng thật là từ khi bổn tiểu thư trở về, muốn gặp Quách Hoàn còn khó hơn lên trời, mấy lần đều bị từ chối ngoài cửa. Nếu không nói nàng

đang dưỡng bệnh thì là cùng Lữ Bố đi du lịch. Chân Mật nghĩ bên trong

chắc chắn có vấn đề.



Trương Lãng kinh ngạc hỏi:



- Có vấn đề gì?



Chân Mật lạnh lùng nói:



- Có ba loại khả năng, một là nàng đúng thật không muốn gặp bổn tiểu

thư. Hai là nàng bị giam lỏng, không thể gặp bổn tiểu thư. Ba là môn vệ

căn bản không đi vào thông báo.



Trương Lãng biến sắc, vẻ mặt trầm trọng, tiếp lời:



- Loại thứ nhất là không khả năng. Lấy nàng ấy và Chân tiểu thư tình

nghĩa không có lý do gì không gặp. Nếu là loại thứ hai và thứ ba thì

tình hình sẽ cực kỳ tệ hại.



Chân Mật nói:



- Không sai. Nếu bổn tiểu thư không đoán lầm, Lữ Bố thấy Trương tướng

quân mấy ngày nay bỗng tăng nhân số thị binh bảo vệ an toàn bản thân,

đoán được có lẽ tin tức lộ ra ngoài. Cho dù hắn không nghĩ ra điểm này

thì tất nhiên Trần Cung sẽ đoán được. Đối tượng nghi ngờ dĩ nhiên chĩa

về Quách Hoàn. Nếu thật là vậy, thế thì môn vệ không đi thông báo là

việc vô cùng bình thường. Bởi vì ai đều biết bổn tiểu thư chẳng những

rất thân với Quách Hoàn, cũng là bạn tốt cùng mấy vị phu nhân của Trương tướng quân.



Trương Lãng sốt ruột nói:



- Quách Hoàn sẽ không gặp phải rắc rối gì chứ?



Chân Mật thở dài thườn thượt nói:



- Đây cũng là điều bổn tiểu thư lo lắng nhất.



Trương Lãng hít ngụm khí lạnh:



- Lữ Bố tuy dã tâm hừng hực nhưng đối với gia quyến vẫn là rất tốt.



Chân Mật lắc đầu nói:



- Nếu thêm một tội danh phản bội thì Lữ Bố còn đối xử tốt với nàng sao?



Tuy Trương Lãng tinh thần không yên nhưng mặt ngoài vẫn là bình tĩnh nói:



- Vậy nàng thật sự muốn cùng ta đi sao?



Chân Mật nghiêm túc nói:



- Đúng vậy. Tướng quân, lần này ngươi nhất định phải mang ta cùng đi.


Tiếng nhạc bay bổng.



Lữ Bố mặt hồng hào dẫn đầu cầm vò rượu hướng tới Trương Lãng, nói:



- Thuộc hạ trước kính tướng quân một chén.



Trương Lãng cười nói:



- Phụng Tiên, ngươi mở đầu hay thật, nếu ngươi để mỗi vị quan đều kính

bổn tướng quân một chén, vậy tối nay bổn tướng quân phải bò trở về rồi.



Các vị quan thấy Trương Lãng nói năng hài hước, tâm tình thả lỏng, cùng trêu cợt.



Hiển nhiên Lữ Bố không ngờ Trương Lãng nói vậy, phút chốc lúng túng thưa rằng:



- Thuộc hạ chỉ là trước kính rượu, nếu tướng quân khinh thường thì thôi.



Trương Lãng cười to, hào hùng dâng trào nói:



- Đều nói phương bắc đàn ông phóng khoáng, hôm nay bổn tướng quân học theo mùi vị đau cũng thích!



Nói xong hắn ngửa đầu uống cạn.



Đám quan viên không biết chuyện thấy Trương Lãng khí phách ngập trời thì cùng khen nức nở, không ngừng la ó.



Chỉ mấy người Điền Phong, Trương Chiêu hơi lo âu nhìn Trương Lãng



Theo hành động sảng khoái của Trương Lãng, mỗi quan viên cũng dần thả

lỏng, ngươi kính ta một chén, ta cụng một ly, không khí ngày càng sôi

động.



Rượu qua ba tuần, không biết là ai mở đầu nói:



- Lữ tướng quân, sao chưa thấy lệnh lang?



Lữ Bố vỗ trán, như tỉnh giấc mộng nói:



- Chỉ lo cùng mọi người uống rượu nói cười, đã quên mất chuyện này.



Y kêu to:



- Thị vệ đâu, mau mời phu nhân và công tử đi ra!



Một thị tòng rất nhanh đi hướng nội viện.



Trương Lãng lập tức tập trung tinh thần, mắt lóe tia cảnh giác. Thời gian không còn nhiều.



Chỉ chốc lát sau, một người đàn bà phong thái tuyệt mỹ ngực ôm anh hài có mấy thị đồng cùng đi thướt tha tiến đến.



Trương Lãng biến sắc, bởi vì người đàn bà đó không phải là Quách Hoàn.



Trương Lãng liếc Lữ Bố, nào biết người kia cười âm hiểm nhìn hắn, mắt lóe tia sáng lạnh lùng.



Trương Lãng lòng căng thẳng, thầm kêu tiêu rồi.



Không lẽ Quách Hoàn đã gặp nguy hiểm? Trương Lãng lòng tràn đầy phẫn nộ.