Phong Lưu Tam Quốc

Chương 467 : Lục Tốn (thượng)

Ngày đăng: 02:04 20/04/20


Triệu Vân nghe lời nói của Lục Tốn thì gật đầu, tâm tình vô cùng mâu thuẫn.



Lục Tốn tuy trẻ tuổi nhưng bởi vì trước kia lang thang nhiều cho nên đối với nhân tâm phỏng đoán có phần tâm đắc, hắn biết rõ Triệu Vân kiêng kỵ liền nói tiếp:



- Trận chiến Tây Lăng là thành bại mấu chốt của quân ta, tuy Ninh Đức

chỉ có hai nghìn nhân mã nhưng chỉ cần để lộ một cái là sự tình hỏng

hết, đương nhiên Ninh Đức tiến tới Minh A, Tây Lăng chỉ có một đường,

trừ phi bọn chúng rơi vào một cái vòng tròn lớn nếu không thì vô cùng

bất lợi với tướng quân, quân ta sau khi đắc thắng ở Tây lăng còn có mấy

binh sĩ chỉ cần phát hiện ra cá lọt lưới thì nhất định phải giết không

tha, đem nguy cơ bại lộ sự tình giảm xuống đến mức thấp nhất, đồng thời

cũng ngăn cản tin tức truyền báo của quân địch, kiên trì một ngày là

tướng quân đại công cáo thành.



Triệu Vân lúc này mới thở ra một hơi, khuôn mặt u sầu không còn mà cười nói:



- Ngươi nói như vậy hi vọng quả nhiên là lớn, đúng là ánh mắt của chúa công, lại có một lương tài xuất thế.



Hai má của Lục Tốn đỏ ửng, đối với sự ca ngợi của Triệu Vân thì lộ ra vẻ ngượng ngù, Triệu Vân bắt đầu hồi phục sự bình tĩnh:



- Nhưng quân ta làm thế nào qua Thận thủy mà không bị quân Tào phát

giác, đây chính là một nan đề lớn không biết ngươi đã nghĩ tới chưa?



Lục Tốn nói:



- Vấn đề này kỳ thực đơn giản, nếu như không phải mùa xuân, Thủy thận

khô cạn tướng quân ở trong đêm tối vận chuyển nước thì tuyệt đối không

thành vấn đề.



Triệu Vân ngẫm lại đúng là một biện pháp hay có thể thực hiện liền cùng với Lục Tốn tiếp tục nghiên cứu thảo luân.


Dương Tuyền, vây công Thọ Xuân, cũng may Lăng Thống lộ ra phong phạm đại tướng, quay trở lại bắt đầu thủ vững Dương Tuyền, khổ đợi viện binh của Hoàng Tự.



Triệu Vân lo lắng chờ đợi thì Phan Chương cuối cùng cũng mang binh sĩ cùng Triệu Vân tới Trung Sơn.



Tình hình trở nên bất ngờ, quân Tào một đường truy kích quân Giang Đông, Phan Chương phải cơ linh, thay đổi đường đi mới vứt bỏ được truy binh

của bọn họ.



Triệu Vân nghe tình huống của Phan Chương thì suy nghĩ dao động đối với

phán đoán của mình với Lục Tốn liền nghi ngờ, đúng lúc này Lục Tốn lại

kiên quyết đứng ra ủng hộ:



- Tướng quân chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt nếu như không nắm lấy thì cơ hội sẽ trôi qua chỉ sợ khi đó càng thêm khó khăn.



Triệu Vân trùng trùng điệp điệp nói:



- Ta không thể dùng phán đoán cá nhân mà quyết định sinh tử của mấy vạn binh sĩ.



Lục Tốn nghiêm túc nói:



- Tướng quân từ khi nào lại do dự như vậy rồi, thân là chủ soái là linh

hồn của tam quân, nếu như không nhận chối bỏ phán đoán của mình thì ai

dám khẳng định mình, trong ấn tượng của thuộc hạ, tướng quân là người

quyết đoán rõ ràng, hôm nay tự tin lại mất ở phương nào rồi?



Triệu Vân nhớ tới sự tín nhiệm của Trương Lãng thì quét đi vẻ uể oải, tinh thần no đủ mà nói:



- Ngươi nói rất đúng.



Triệu Vân liền đi tới cạnh Phan Chương thì thầm vài câu