Phong Lưu Tam Quốc

Chương 468 : Lục Tốn (hạ)

Ngày đăng: 02:04 20/04/20


Màn đêm buông xuống Phan Chương không làm bất kỳ sự hồi phục nào một lần nữa mang ba nghìn đội ngũ xuôi theo Thận quan huyện cấp tốc mà tiến

lên.



Cùng một thời gian, Triệu Vân nhổ trại, dùng khinh trang thượng trận,

xuôi theo tây bờ Dĩnh thủy, bắt đầu hướng về phía Thận huyện.



Mấy ngày sau đại quân bí mật tới Thủy Du, sơn mạch đã ở ngay trước mắt.



Bởi vì vị trí địa lý của Thận huyện đặc thù, rất khó lưu chuyển nước cho nên đối với quân Giang Đông mà nói có thể là một ưu thế lợi dụng.



Quân Tào phòng thủy đối với tây bờ Thận thủy cũng không phải vô cùng

nghiêm mật mặc dù có một đội ngũ nhưng hiển nhiên Triệu Vân cũng không

để ở trong lòng, vào trong đêm, đại quân Giang Đông bắt đầu biơ qua, đến bình minh, tất cả đã hướng tới thượng du.



Ở giữa đường ngẫu nhiên gặp phải thám thính của quân địch nhưng đều được cơ linh né qua.



Một vạn đội ngũ này chính là những đội ngũ tinh nhuệ của quân Giang

Đông, từng binh sĩ đều kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện nghiêm minh tràn

đầy kinh nghiệm nơi sa trường, dưới sự suất lĩnh của Triệu Vân, nghiêm

mật chỉnh tề hỗ trợ lẫn nhau.



Nửa ngày thời gian trôi qua, Triệu Vân cuối cùng cũng đã đem đại quân

tới Tây Lăng, trong quá trình hành trình hắn chẳng những né sự dò xét

lính gác của quân địch mà còn thành công lẻn vào đây là kỳ tích nhoi

nhỏ.



Phan Chương dẫn ba nghìn binh sĩ, từ Thận huyện lao thẳng tới huyện thành.



Lang sơn khẩu cách Thận huyện bốn mươi dặm, nhanh chóng phát hiện ra quân Giang Đông xâm lấn liền thổi kèn chiến đấu.



Phan Chương thừa dịp quân đội bối rối thì lập tức phát động cường công,

rất hanh mượn binh lực áp chế cửa khẩu đầu tiên, sau đó ngựa không dừng

vó tới cửa thứ hai.
Cuộc chiến thiên về một bên, một lúc lâu quân Tào đã bị giết không còn một tên, ngay cả hàng binh cũng không buông tha.



Trong đó Tào Tương được Triệu Vân lưu lại, hỏi xét một phen rồi mới giết chết.



Những binh sĩ đào tẩu cũng không may mắn, toàn bộ con đường đều bị những binh sĩ tuần tra bắt được không cho lọt lưới.



Chiến hỏa vừa tắt, Triệu Vân lại để cho binh sĩ đem khôi giáp cờ xí trên người quân Tào cởi xuống, thanh lý chiến trường đem thi thể chôn đi,

sau đó mặc vào giả mạo làm Tào Binh, dùng cờ hiệu địch tướng chuẩn bị

hướng về phía Minh A mà tới.



Lục Tốn giữ chặt Triệu Vân, mặt lộ ra vẻ lo lắng:



- Tướng quân lần này đi Minh A nguy cơ trùng trùng, không cẩn thận có

thể táng mệnh, không bằng để thuộc hạ tiến tới tướng quân ở sau lãnh

binh cho thỏa đáng.



Triệu Vân kiên quyết lắc đầu:



- Chuyện này không cần bàn lại, bổn tướng quân thân làm thống soái phải

làm gương cho quân tốt, nơi càng nguy hiểm càng phải do bổn tướng quân

đi áp trận, chỉ có như vậy tam quân mới có thể cống hiến, tướng sĩ mới

một lòng, hơn nữa chỉ bằng Lý Thông những người này bổn tướng còn chưa

để vào mắt.



Nói xong Triệu Vân liền lộ ra vẻ tự tin.



Lục Tốn liền nói:



- Tướng quân quả nhiên không giống người bình thường, riêng sự hào hùng

như vậy thử hỏi khắp thiên hạ ai có thể so được với tướng quân, tướng

quân đã có ý muốn đi thì thuộc hạ cũng không muốn ngăn cản nữa, đem toàn lực chủ động sẵn sàng, chia sẻ áp lực cho chúa công.