Phong Lưu Tam Quốc

Chương 484 : Tào Tháo chật vật (hạ)

Ngày đăng: 02:04 20/04/20


Đúng lúc này Cổ Hủ mở to mắt cười nói:



- Quân sư nói rất đúng, non xanh trơ đó không sợ thiếu củi đun.



Tào Tháo tuy không tình nguyện nhưng thấy hai đại mưu sĩ đều nói vậy thì đành phải nghe theo, hắn hỏi chúng tướng:



- Ai cản lại phía sau?



Tào Hồng xung phong nhận việc:



- Thuộc hạ nguyện cản lại.



Tào Tháo nhìn hắn vài lần rồi đồng ý.



Đợi Tôn Sách đi tới, Tào Hồng đã hoành đao, cờ xí mọc lên san sát, đem đường núi vây chặt lại, Tôn Sách lạnh lùng nói:



- Tào Tháo ở đâu



Tào Hồng quát lớn:



- Người đến là ai ta là Tào Hồng, chưa qua khỏi đại đao của ta thì đừng hòng muốn biết thừa tướng ở đâu.



Hoàng Cái đã sớm kích động liền xông ngựa lên phía trước, hai bên không

bắt đầu đấu với nhau, khoái mã của Tào Hồng đạp hai bước dùng lực bổ

thiên sơn phóng thẳng xuống.



Hoàng Cái nhẹ nhàng nhảy lên, tay phải cấp tốc nện xuống, thế như hỏa

tinh, tốc độ cực nhanh, Tào Hồng thấy Hoàng Cái một tay nghênh đón liên

tiếp thì hừ lạnh hai tay trầm xuống, cùng nhau phát động, toàn lực bổ

về.



- Đương đương.



Giáo mác phát ra từng tia lửa hai người đều cùng nhau quát lên một tiếng kỵ binh giao thoa rồi tách ra.



Sau mười hiệp, Tào Tháo mất đi thế công, lộ ra vẻ phòng thủ vô cùng chật vật.



Lại qua mấy hiệp Tào Hồng không chịu được quay đầu chạy, Tôn Sách đuổi

theo bỗng nhiên có một người xông ra. Tôn Sách tức giận quát:



- Ngưới đến là ai?



- Ta chính là Hạ Hầu Đôn, được lệnh thừa tướng chờ ở đây đã lâu.
Lăng Thống đuổi theo quả nhiên bị Hí Chí Tài hấp dãn liền một đường truy đuổi.



Tào Tháo đi trên con đường nhỏ, đối với một người vốn an nhàn sung sướng như hắn đây là chuyện khó cỡ nào, quần áo bị gai cào làm cho rách nát

tóc tai bù xù lúc này một binh sĩ bỗng nhiên kinh hô:



- Chúa công người xem.



Tào Tháo lập tức đưa mắt nhìn lại thì thấy có tiếng người huyên náo.



Tào Tháo bị hù khiến cho đầu óc trống rỗng.



Ước chừng chỉ nửa phần thời gian, người ở bên trong phát hiện ra đội

nhân mã của Tào Tháo thì bắt đầu có binh sĩ cảnh giới đi ra.



Đúng lúc này có người kêu lên:



- Phía trước có phải là Tào thừa tướng.



Tào Tháo hoài nghi mình nghe lầm liền đáp:



- Có phải là Vu Cấm?



Bóng rừng truyền ra một hồi thanh âm sau đó có một đám đại hán khôi ngô đi ra.



Tào Tháo mỏi mắt chờ mong, nhìn về người phía trước trong lòng tràn ngập bất an và hi vọng sau khi nhìn thấy thì vui mừng:



- Quả nhiên là Văn Tắc trời không quên ta.



Vu Cấm cũng kích động ba bước hóa một bước nhanh chóng đi tới trước mặt Tào Tháo mà khóc rống nói:



- Mạt tướng cứu giá chậm trễ mong chúa công thứ tội.



Tào Tháo đang cao hứng cười tươi nói:



- Văn Tắc thì có tội gì đúng rồi sao ngươi lại ở nơi này?



Vu Cấm thở dài nói:



- Nói ra thì rất dài dòng, Trương Lãng phá vỡ Dính thủy, thuộc hạ bị

nhốt trong núi về sau nghe phong phanh quân Giang Đông giết tới thừa

tướng rút ra khỏi Dĩnh lăng thì mang binh sĩ tới đây vừa vặn gặp phải.