Phong Lưu Tam Quốc

Chương 485 : Tuần Hoăc tử chiến (thượng)

Ngày đăng: 02:04 20/04/20


Đám binh sĩ trong võ trường không ai đáp lời.



Từ Hoảng trầm giọng:



- Tốt lắm vì để những huynh đệ khác có thể bình yên về cố hương, các ngươi mau theo bổn tướng xông ra khỏi thành.



Từ Hoảng vung tay trái lên tiếng ngựa hí vang lên trên bầu trời, một ngựa liền xông ra.



Cách đó không xa, cửa thành lập tức mở ra.



Một nghìn binh sĩ ở phia sau lưng không hề lùi bước quyết đoán rời đi.



Có lẽ Tào Binh quá mức chủ quan, cũng không làm khó dễ vòng vây của Từ Hoảng khiến cho Từ Hoảng chuẩn bị phá vòng vây.



Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Trường Bình huyện vang lên tiếng rung trời.



Mà ở trong Tào doanh sớm đã trở nên huyên náo, một đội ngũ quân đội bắt đầu được điều động.



Đêm hè lặng lẽ bị phá lỗ thủng bỗng nhiên trở nên rạo rực.



Tào binh từ phía đông chạy tới một đội ngũ, chặn đường của Từ Hoảng lại, bắt đầu từ từ hình thành vòng vây.



Từ Hoảng cũng không muốn nói điều gì, chỉ vung tay lên, một nghìn binh sĩ trong đêm giống như là u hồn, nhanh chóng xông lên.



- Giết.



Ở trong bầu trời đêm truyền tới tiếng hét đinh tai nhức óc.



Từ Hoảng xung trận lên phía trước, khôi giáp trầm trọng cũng không ảnh

hưởng tới động tác của hắn ngược lại làm cho người khác cảm thấy hắn nhẹ nhàng.



- Người nào ngăn ta giết.



Tào binh ở phía trước vừa nghe hắn nói xong người người bị chặt thành hai khúc.



- Giết.



Một nghìn binh sĩ theo Từ Hoảng xông ra khỏi thành biết hôm nay phá được vòng vây là khả năng vô cùng bé, đành liều mạng cùng địch quân quần

nhau.



- Từ Hoảng ở đây ai dám tử chiến với ta.
- Xoẹt xoẹt xoẹt.



Lại ba mũi tên bắn ra, Tào Lệnh phóng ra lãnh kỳ, nhưng lúc này Từ Hoảng đã sớm có chuẩn bị liền nhẹ nhõm tránh đi.



- Đương đương.



Lê Hoa đao của Tào Lệnh cùng với đại búa của Từ Hoảng va chạm tạo thành thanh âm kịch liệt.



Từ Hoảng tuy bị thương nhưng càng đánh càng hăng Tào Lệnh lúc này đã hơi hối hận, nhưng lúc này muốn bứt ra là chuyện quá khó khăn.



Tào Lệnh thừa dịp được vệ binh giải vây thì kéo Lê Hoa đao, giục ngựa trở ra.



Từ Hoảng hét một tiếng lớn:



- Đừng có trốn.



Sau đó thúc ngựa đuổi tới.



Tào Lệnh mừng thầm Lê Hoa đao hoành trước ngực, tay phải cầm ngọc bích cung, tay trái lặng lẽ lấy tên.



Từ Hoảng hoàn toàn không biết tình hình, dùng sức dồn sức.



Đợi hai người qua ba trượng, Tào Lệnh bắt đầu quay đầu giống như là mũi

tên, trong đêm tối như một đạo lưu tinh bay thẳng vào Từ Hoảng.



Bởi vì đến nhanh chóng, Từ Hoảng lảng tránh không kịp một mũi tên nho

nhỏ đâm vào giáp của hắn, thấm sâu vào trong, Từ Hoảng cảm thấy ngực tê

rần huyết dịch không ngừng chảy ra đau đớn toát ra từng luồng mồ hôi

lạnh.



Tào Lệnh đắc ý quay ngựa cười âm hiêm:



- Trúng tên của ta, không ai có thể sống trên đời.



Từ Hoảng cố nén đau đớn vẫn xông lên.



Tào Lệnh không ngờ Từ Hoảng còn hung hãn như thế, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể đem Ngọc Bích cung lên ngăn cản, Ngọc Bích cung là tinh khí

nhưng làm sao có thể chịu được một đòn của Từ Hoảng, cung lập tức bị

chặt đứt thành hai đoạn, mà Tào Lệnh không chịu được lực trùng kích, ngã xuống mặt đất.