Phong Lưu Tam Quốc
Chương 81 : Đào Khiêm qua đời
Ngày đăng: 01:57 20/04/20
Đào Thương thấy Trương Lãng chưa lên tiếng thì các quan bên dưới đã rối loạn, tức giận quát:
- Yên lặng!!!
Sau đó gã lấy ra một cuốn giấy, âm hiểm cười nói:
- Đây là di thư của phụ thân ta, đặc biệt lập tại hạ làm Từ Châu Mục. Hôm nay ta phải bắt hung thủ báo thù cho phụ thân!
Tiếp theo mặt gã trầm xuống, chỉ vào đám Trương Lãng, rống to:
- Các binh sĩ, bắt đám phản tặc Trương Lãng cho ta!
Trương Lãng lên tiếng quát to:
- Khoan đã!
Lúc này mặt hắn lạnh như băng, toát ra khí thế nhiếp người. Coi như là đám võ tướng Trương Liêu, Triệu Vân võ công siêu tuyệt cũng thấy tâm lạnh. Đấy cũng là lần đầu tiên bọn họ trông thấy hắn khí thế nhiếp người như vậy.
Binh sĩ bị Trương Lãng quát. Ai cũng bị hắn trấn áp, lại thêm biết hắn chính là Trương Lãng ngày hôm trước đánh bại Tào quân, bị uy danh của hắn chấp nhiếp, đều cùng khựng lại.
Đào Thương mặt biến xanh mét, không ngờ Trương Lãng có uy vọng đến thế, một câu nói đã chấn động các binh sĩ, gã hận đến nghiến răng.
Trương Lãng đôi mắt như lưỡi dao nhìn chằm chằm Đào Thương, thấy gã lo âu không dám ngẩng đầu, bỗng cười dài nói:
Trên mặt Tào Báo biến cực kỳ khó coi, bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình ra mặt, lửa giận lại tăng thêm.
Tào Báo trầm giọng quát:
- Các ngươi không nghe thấy Đào công tử nói cái gì sao? Mau bắt phản tặc lại!
Lời này vừa ra, dù ai đều hiểu vấn đề, Tào Báo đứng bên Đào Thương.
Trương Lãng bỗng nhiên hiểu ra điều gì. Đào Thương không hề e ngại dám độc sát Đào Khiêm, lấy tính cách nhát như chuột của gã tất nhiên không thể làm được, chắc chắn là có người sai khiến gã giết cha đoạt vị, cùng lúc đó giá họa cho mình. Người xui khiến này rất có thể chính là đám Tào Báo. Mấy người này vốn là phái thực lực quân quyền Từ Châu, từ khi mình đến thì thế lực bị suy yếu từ từ, tất nhiên nghĩ tới khi mình tiếp nhận Từ Châu thì chúng khó có nơi sống yên, cho dù có thì cũng mất quyền to. Cho nên chúng mới không cam lòng ra chiêu độc này, liều mạng đánh cuộc một phen.
Tào Báo có lực ảnh hưởng đối với binh sĩ lớn hơn Đào Thương rất nhiều. Binh sĩ không còn chần chờ xông hhướng Trương Lãng, bao vây họ, nhưng không ai dám ra tay trước.
Trương Lãng nhuếch khóe môi cười nhạt, không thèm để ý, quay đầu trầm giọng nói với Trương Liêu:
- Văn Viễn, ta đối xử với ngươi như thế nào?
Trương Liêu tất nhiên hiểu Trương Lãng lúc này hỏi câu đó là có ý gì, vẻ mặt cảnh giác nhìn binh sĩ, không ngoái đầu lại nghiêm mặt nói:
- Tướng quân đối với Văn Viễn rất là hậu ái, xem như huynh đệ. Tại hạ nguyện theo tướng quân xuất sinh nhập tử, chết không hối tiếc!
Trương Lãng gật đầu, vẻ mặt dịu đi nhiều.