Phong Lưu Tam Quốc

Chương 82 : Từ Châu nội biến

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


Hắn lại quay đầu nói với Triệu Vân vẻ mặt bình tĩnh như nước, hỏi:



- Tử Long, ta đối xử với ngươi ra sao?



Trên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Vân tràn đầy vẻ bình thản nhưng y rất kiên quyết nói:



- Tướng quân đối với Tử Long tựa huynh trưởng. Tử Long nguyện vượt lửa qua sông, không một câu oán hận.



Trương Lãng khẽ tán thán:



- Hảo huynh đệ!



Nói rồi vỗ vai y, sau đó hắn hỏi Tàng Bá:



- Tuyên Cao, thế thì ta đối với ngươi như thế nào?



Tàng Bá mặt đầy cảm kích, biểu tình xúc động nói:



- Tướng quân đối với Tuyên Cao ân như tái tạo, cho dù làm trâu làm ngựa cũng đã thỏa mãn.



Lúc này Điển Vi thô thanh nói với Trương Lãng:



- Đại ca, chúng ta đều lả hảo huynh đệ, hảo bộ hạ của ngươi. Ngươi cứ ra lệnh đi, hôm nay ta nhất định phải đánh chết cái tên Đào Thương chó đẻ này!



Trong lời nói của gã tràn ngập thù hận và sát khí.



Trong lòng Trương Lãng bỗng cảm thấy rất thoải mái, không khống chế được ngửa đầu cười to. Cuộc đời này khó nhất có được mấy huynh đệ. Trương Lãng hào hùng bắn ra bốn phía, bỗng cảm thấy như mình trở về tháng ngày bộ đội đặc chủng trước kia.



Hắn kiềm không được quát to:
Trương Lãng từng bước một đạp hướng Đào Thương, mặt không chút máu, nhưng ai đều biết hắn hừng hực lửa giận. Chiến đấu bốn phía đã tới phút chót, Trương Lãng cước chân có tiết tấu và khí thế, mỗi một bước khiến tim người đập mạnh.



Không thể kiềm nỗi kinh sợ được nữa, đám Đào Thương và Tào Báo liên tục lùi bước.



Bỗng nhiên Trương Lãng quát to một tiếng, tia chớp vọt tới.



Đào Thương hét to một tiếng:



- Nương!



Nhũn chân ngã xuống đất.



Tào Báo và Chương Cuống ra sức kháng cự, hai người cùng đánh Trương Lãng, liều mạng lần chót.



Trương Lãng đâu thèm đem đám tôm tép này vào mắt. Trái né phải tránh hai phen, đợi hai người định đổi chiêu thì bỗng nhanh như chớp nâng một chân lên, đá cho Tào Báo răng rơi đầy đất, máu mũi chảy ròng. Tiếp theo không đợi Chương Cuống kịp phản ứng, một chiêu đánh gã xỉu ngay tại chỗ. Lúc hắn ở thế kỷ hai mươi mốt làm phép đo lường sức mạnh thì nắm đấm trái bằng ba trăm ký, nắm đắm phải bằng bốn trăm ký, người bình thường sao mà chịu được? Đá giò cũng theo chuyên nghiệp tổ tinh vi phân tích, có thể đạt được mười kilomet một giây, do đó có thể thấy sức bật của hắn kinh khủng cỡ nào. Lúc này các vị tướng cùng xông lên, đánh đám Hứa Đam và Tào Báo tơi bời. Tiếng hét thảm thiết vang vọng Đào phủ, thảm đến không đành lòng nhìn.



Trương Lãng không thèm để ý tới họ, túm lấy Đào Thương ở trên mặt đất liên tục bò ra sau, lạnh giọng hỏi:



- Ngươi bắt bọn họ nhốt ở đâu rồi?



Đào Thương sớm bị dọa đến tứ chi mềm nhũn, người run run, chỉ kém tiểu ra quần. Vốn gã muốn cứng miệng nói không biết, nhưng thấy ánh mắt giết người của Trương Lãng đâm vào lòng thì đầu óc trống rỗng, há mồm nói:



- Tại phủ của đệ đệ ta.



Trương Lãng vẫn là vẻ mặt không biểu tình, càng biến âm trầm hơn, lạnh giọng hỏi:



- Đào công có phải do ngươi hạ độc hại chết không?