Phong Lưu Thánh Vương

Chương 118 : Thuỷ hoả bất dung!

Ngày đăng: 18:55 30/04/20


Nhưng mà, khi bò đi thì Lý Hàn càng có thêm phiền phức vì trước mắt hắn là cặp mông không ngừng vặn vẹo của Hàn Vũ Liên!



Tuy Hàn Vũ Liên luôn có sắc mặt lạnh nhưng dáng người tuyệt đối là siêu nhất lưu, thân hình như thủy xà, mật đào kiểu cổ vào lúc đó đã bày ra hoàn mỹ, theo động tác nàng tiến lên vặn vẹo trái phải.



Mà yêu đẹp là thiên tính của nữ nhân, dù cho Hàn Vũ Liên cũng không ngoại lệ, trên người chỉ là một kiện váy dài bó sát, bởi vì tư thế bò sát, vải vóc dán chặt càng tăng cường bờ mông hoàn mỹ của nàng, đầy đặn vô cùng, ẩn ẩn có thể chứng kiến khe hở chính giữa kia.



Lý Hàn là một nam nhân thập phần bình thường, hơn nữa đã ăn mặn, nên đối với chuyện nam nữ cảm thấy cực kỳ yêu thích, thấy một màn như vậy thiếu chút nữa đem máu mũi phun ra! Hắn cũng không phải là đạo đức quân tử gì, xem nghiện lại không ảnh hưởng toàn cục, liền không có đem ánh mắt thu hồi lại.



Mặc dù Hàn Vũ Liên không có quay đầu lại, nhưng thần thức củaTụ Linh Cảnh tự nhiên là vô cùng nhạy cảm, rất nhanh cũng cảm giác được Lý Hàn nhìn chăm chú vào mông nàng.



- Lý Hàn, ngươi còn nhìn nữa!



Nàng hung dữ nói, còn có một tia xấu hổ không dễ phát giác.



Nếu ở trong hoàn cảnh bình thường, nàng tuyệt đối một cái tát tát đi qua, nhưng bây giờ còn có thể xoay chuyển ngoặt sao? Nếu dùng chân đi đạp đây không phải là để cho Lý Hàn chứng kiến đồ vật không nên chứng kiến nữa sao? Hơn nữa, nếu đạp hắn mà hắn bị Liệt Thiên Thử đuổi kịp thì chẳng phải nàng đã gián tiếp hại chết hắn rồi sao, bởi vậy nàng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, đem tất cả nộ khí của mình vung lên con Tiểu Thử kia, không phải vì nó thì sao nàng lại ở trong tình cảnh xấu hổ này.



Lý Hàn chỉ là cười cười, nhưng vẫn nhìn vào bờ mông đẫy đà vặn vẹo của Hàn Vũ Liên.



Hàn Vũ Liên tự nhiên biết thân hình mình như thủy xà, bình thường đi đường không cũng lơ đãng vặn vẹo, huống chi bây giờ là bò sát, cái kia càng là lắc lư sinh tư, như là cố ý uốn éo cho Lý Hàn xem, tựa như muốn câu dẫn hắn!



Điều này không khỏi làm nàng vừa tức vừa thẹn, hơn nữa Lý Hàn nhìn vào bờ mông của nàng cũng làm cho nàng sinh ra cảm giác khác thường, giống như trên bờ mông có vô số con kiến bò loạn, làm cho nàng tâm hoảng ý loạn, nhịn không được muốn thò tay đi gãi thoáng một phát.



Nhưng để Lý Hàn nhìn cũng đã làm cho nàng vô cùng xấu hổ, thật muốn ở trước mặt Lý Hàn sờ mông, cái này muốn cho hắn hiểu lầm tới trình độ nào rồi hả? Nhưng mà càng là nhẫn, cái khác thường này liền càng mãnh liệt, nàng rất nhanh cũng cảm giác được giữa hai chân của mình đã là một mảnh ướt át, chất lỏng ấm áp theo đùi chảy xuống, bị vải vóc hấp thu.



Nàng sợ hãi kêu lên một cái, lại như vậy xuống dưới, sẽ đem váy nhuộm ướt! Vô luận là bị Lý Hàn tưởng rằng tiểu ra quần hay là xuân tình tràn lan, đối với nàng mà nói đều là vô cùng xấu hổ! Nhưng nàng cũng hết cách, không lẽ nào kêu Lý Hàn quay đầu lại, chẳng phải đưa dê vào miệng hổ sao nên nàng chỉ có thể cắn răng, bò về phía trước đồng thời dùng linh lực hong khô " nước " của mình.



Mặc dù hong khô nhưng vẫn còn lưu lại mùi, Lý Hàn đã nếm qua nam nữ chi ái nên tự nhiên biết mùi này là mùi gì nhưng Lý Hàn không dám cười, vì hắn sợ nàng nổi điên, quay đầu chém hắn một cái. Đến lúc đó hắn bị chết oan hay sao.



Cả hai sau khi bò ra được liền tiếp tục cắm đầu chạy, nhưng không ngờ đường ở phía trước là ngõ cục. Mặc dù với hai người thì có thể từ đây mở đường ra nhưng bọn họ không có thời gian vì Liệt Thiên Thử đang đuổi theo họ. Lý Hàn liền năm lấy tay Hàn Vũ Liên nói:



- Đừng chống cự.



Hàn Vũ Liên nghe vậy không biết Lý Hàn có ý gì nhưng vẫn thả lòng tâm tình của mình. Loé lên một cái, nàng đã xuất hiện trong Âm Dương tháp. Hàn Vũ Liên sửng sốt một chút, sau đó mới giựt mình hô lên. Trước đó bọn họ rõ ràng ở trong một hang đá, sao giờ lại đến không gian lớn như thế?



- Nơi này là chỗ nào?



Nàng hỏi.



- Chỗ an toàn.
Hàn Vũ Liên vội vàng ôm lấy Lý Hàn, nàng tự nhiên biết không có Lý Hàn ngăn đỡ mà nói, nàng vừa rồi đã phải vẫn lạc rồi!



Tuy nhờ Luyện Bì đã đạt đến hai cấp nên dưới một kích này thì hắn vẫn còn giữ mạng sống nhưng hắn vẫn bị trọng thương. Miệng vết thương trên lưng thì là một mảnh nóng bỏng, đau đến hắn hừ hừ.



Càng mấu chốt chính là, đầu của hắn còn bị kẹp ở bên trong bộ ngực của Hàn Vũ Liên, may mắn Tụ Linh Cảnh có thể nhịn hô hấp được mười phút, nếu không Lý Hàn nói không chừng liền muốn trở thành Tụ Linh Cảnh đầu tiên ngạt chết ở bên trong bộ ngực nữ nhân rồi.



Ngực nữ nhân này thật là lớn ah! Chẳng những lớn, hơn nữa mềm mại lại không phải mềm nhũn sệ xuống, mà là kiên quyết đứng ngạo nghễ, nhìn có thể kẹp lấy mặt của hắn, đã biết rõ co dãn rất tốt!



Đem khuôn mặt của Lý Hàn từ trong lòng ngực của mình "nhổ" đi ra, Hàn Vũ Liên bất chấp ngượng ngùng, vội vàng lấy ra thuốc trị thương cho Lý Hàn ăn.



Lý Hàn cũng khoanh chân ngồi xuống, lần này hắn bị thương khá nặng, phải nhanh chóng hồi phục lại. Cũng may hắn là vạn độc bất xâm nên độc Liệt Thiên Thử không ảnh hưởng đến hắn, nếu không thì hắn cũng đi đời nhà ma rồi.



Lúc này Hàn Vũ Liên mới yên lòng lại, nhìn xem Lý Hàn nhắm mắt điều tức, lần đầu chính thức dò xét hắn.



Vừa rồi nếu không phải Lý Hàn động thân tương hộ, hiện tại chính là nàng nằm trên mặt đất, nhưng sẽ thảm gấp bội, có thể còn sống hay không cũng là vấn đề! Nàng tuy sắc mặt lạnh như băng, nhưng dù sao cũng là nữ nhân, chỗ mềm mại nhất trong nội tâm không khỏi bị Lý Hàn đả động



Tuy không có thể lập tức sinh tình đối với Lý Hàn, nhưng hảo cảm lại tăng gấp mấy lần, chỉ cảm thấy tên này vô cùng tuấn lãng, đặc biệt bờ môi giống như đao gọt, đường cong rõ ràng, phảng phất có loại ma lực làm cho nàng muốn đi lên nếm thử hương vị.



Nàng vội vàng lắc đầu, bỏ đi cái cách nghĩ vớ vẩn này rồi nàng lại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi đầu Lý Hàn đụng vào trong ngực của nàng, lách vào ở giữa ngực, khuôn mặt lập tức đã biến thành rặng mây đỏ.



- Mắc cỡ chết đi được!



Nàng bưng lấy đôi má, lộ ra bộ dáng tiểu nhi nữ thẹn thùng.



Lúc này nếu Lý Hàn mở mắt ra mà nhìn thì sẽ phun ra mất, không ngờ một băng nữ như Hàn Vũ Liên lại biết ngượng ngùng.



Một lát sau, Liễu Mị Nương và Ngọc Linh Nhi mới chạy đến, Mị Nương nhìn thấy Lý Hàn sắc mặt trắng bệch ngồi đó điều tức thì nàng lo lắng, nàng hỏi Hàn Vũ Liên:



- Lý Hàn bị làm sao vậy?



Hàn Vũ Liên nghe Mị Nương hỏi vậy thì nàng cúi đầu tự trách:



- Do ta, do hắn cứu ta nên mới như vậy.



Liễu Mị Nương nghe vậy liền nhìn Lý Hàn rồi lại nhìn Hàn Vũ Liên, nàng thở dài nói:



- Chàng thật sự là tên ngốc.