Phong Lưu Thánh Vương

Chương 26 : Lục Linh Nhi - Tô Ánh Lan

Ngày đăng: 18:54 30/04/20


Đại trưởng lão lại tuyên bố ban thưởng cho Lý Khuông, phần thưởng của hắn cơ bản cũng giống như Lý Việt nhưng mọi thứ giảm bớt đi một thứ và hắn cũng gia tộc thưởng cho một thanh kiếm nhị giai. kế tiếp là Lý Đại Nhi, nàng cũng được ban thưởng giống như Lý Khuông và cũng được thưởng môt thanh nhị giai kiếm khí. Từ top 4 đến top 8 thì mọi người đều được ban thưởng giống như Lý Đại Nhi nhưng mọi thứ sẽ giảm bớt một phần và cũng không được ban thưởng vũ khí. Đến lượt Lý Hàn thì hắn được thưởng một bình Hồi Lộ Đan, một bình Dưỡng Khí Đan và một viên Tốc Linh Đan. Còn Lý Thiên thì được ban thưởng giống như Lý Hàn nhưng lại không được thưởng Tốc Linh Đan. Ban thưởng cho mười người xong thì Đại trưởng lão về lại chỗ ngồi của mình. Tộc trưởng Lý CHiến thấy mọi người đã nhận thưởng thì mới lên tiếng:



- Bây giờ các ngươi hãy trở về đi, tư liệu của các gia tộc trong trấn Vạn Liên sẽ do trưởng bối giao cho các ngươi. Hãy nhớ phải cố gắng tu luyện, không được tự mãn khiến cho thực lực bị sụt giảm.



Mười người cùng nhau cúi đầu cung kính chao tộc trưởng và bát trưởng lão rồi lần lượt thối lui. Lý Hàn về đến biệt viện thì hắn tự đi làm cơm để ăn cho bốn người ăn, đại hội diễn ra nửa ngày nhưng bọn họ chẳng có một hạt cơm nào trong bụng khiến bốn người vô cùng đói bụng. Ngay khi vừa ăn cơm xong thì Tần Liên cũng vừa về, nàng giao Lý Hàn và hai tỷ tỷ của hắn một ngọc giản rồi nói:



- Bên trong là tư luyện của các gia tộc ở trong trấn Vạn Liên này, các con hãy đem về phòng mà nghiên cứu cho kỹ.



Nhận lấy ngọc giản thì Lý Hàn chào Tần Liên một tiếng rồi quay về phòng mình, về đến phòng thì Lý Hàn cầm ngọc giản lên và dùng ý thức của mình để đọc tư liệu bên trong, trong lúc hắn đang đọc thì bên ngoài vang truyền tới một trận tiếng gõ cửa, tiếp theo vang lên thanh âm của mẫu thân hắn:



- Hàn nhi, phía ngoài có người tìm con.



Lý Hàn rất nghi hoặc, đi ra khỏi gian phòng hỏi:



- Nương, là ai tìm ta?



Hắn tìm kiếm trí nhớ, hắn căn bản không có bằng hữu nào ở thế giới này cả, thật sự nghĩ không ra người nào lại tìm đến hắn.



Tần Liên nói tiếp:



- Bên ngoài có một thiếu phụ và một đứa trẻ đến tìm ngươi.



- Thiếu phụ và đứa bé?



Lý Hàn đầu tiên là kinh ngạc một chút, tiếp theo hiện lên một nụ cười, trong lòng nghi ngờ:



- Chẳng lẽ là bọn họ?



Lý Hàn cùng Tần Liên đi đến trước đại môn Lý gia.



Chỉ thấy một thiếu phụ mặc đơn giản mộc mạc đang câu thúc đứng ở trước cửa, một tay khẩn trương năm lấy bao quần áo còn tay kia thì nắm lấy tay của một tiểu cô nương đang ngó nghiêng nhìn dáo dác xung quanh. Hai người không phải là đôi mẹ con mà mấy ngày trước được Lý Hàn cứu ở chợ hay sao?



Hôm nay nàng đơn giản đem mái tóc đen như mực như thác buộc lên một chút, một khuôn mặt thanh lệ như hoa sen nở rộ lộ ra mấy phần đỏ bừng, lộ vẻ cực kỳ linh động kiều diễm, liễu mi, mắt hạnh, quỳnh tị, môi đỏ mọng phối hợp hoàn mỹ vô khuyết, bộ ngực cỡ D của nàng như muốn xé áo mà xông ra vậy, vòng eo nhỏ và dài kia dễ dàng nắm chặt, kiều đồn uyển chuyển, hai chân thon dài càng lộ ra vẻ duyên dáng yêu kiều, khiến người thích thú.



Nàng kia vừa thấy được Lý Hàn, lập tức buông tay tiểu cô nương ra mà quỳ xuống cung kính nói:



- Nô tỳ ra mắt thiếu gia.



Lý Hàn thấy vậy liền tiến lên phía trước mà đỡ thiếu phụ dậy rồi nói:



- Có gì vào trong nhà rồi nói.



Trở về trong biệt viện thì mọi người đến lương đình để nói chuyện. Tần Liên và Lý Hàn ngồi xuống, còn thiếu phụ kia lại không chịu ngồi xuống, chỉ là đứng thẳng ở bên cạnh Lý Hàn và nàng còn giữ tay nữ nhi của mình lại để nàng không làm loạn. Lý Hàn thấy vậy liền lên tiếng:




Nàng còn chưa nói hết, Lý Hàn liền cắt đứt lời nói của nàng:



- Ngươi có phải hay không là muốn làm trái với mệnh lệnh của ta?



Tô Ánh Lan lập tức hoảng sợ nói:



- Nô tỳ không dám!



- Một khi đã không dám thì liền theo như phân phó của ta mà làm.



Lý Hàn trầm giọng nói.



- Vâng, thiếu gia!



Tô Ánh Lan phức tạp nhìn Lý Hàn một cái, sau khi thi lễ liền thối lui ra khỏi cửa phòng. Thấy Tô Ánh Lan đã ra khỏi phòng thì hắn nhanh chóng cởi quần ra và nhanh chóng nhảy vào thùng tắm, tắm xong thì Lý Hàn lại bắt đầu tu luyện.



Thời gian đảo mắt lại trôi qua mười ngày.



Trong mười ngày này thì hắn đã đọc xong tư liệu trong ngọc giản giao cho hắn và hắn cũng đọc xong hai quyển sách do Linh Dược đường tặng cho, thỉnh thoảng hắn dùng hai canh giờ tiến vào Lý Thư Các để học tập linh kỹ. Lúc này hắn đang tập quyền cước trong Karate, sau khi tập xong thì Tô Ánh Lan cầm khăn lông tiến lên đưa cho Lý Hàn. Mấy ngày qua thì Lý Hàn đã quen với sự hầu hạ của nàng, hắn nhận khăn lông từ tay nàng mà cười cười nói:



- Ánh Lan, cực khổ cho ngươi rồi.



Lý Hàn nói xong thì cầm khăn lông lau mặt.



Tô Ánh Lan nở một nụ cười động lòng người nói:



- Nô tỳ hầu hạ thiếu gia là thiên kinh địa nghĩa, không có gì mà khổ cực cả.



Lý Hàn vừa lúc nhìn thấy nụ cười này của nàng, không khỏi có chút ngây người!



Tô Ánh Lan trước sau như một khuôn mặt trắng thuần, không có một tia son phấn trang điểm, trời sinh da thịt mềm mịn tinh tế, mị nhãn cong cong như nguyệt nha, cái miệng ảnh đào nhỏ nhắn lại mượt mà mỏng hồng, bên cạnh có hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt, rất dễ khiến cho người ta luân hãm vào trong đó. Trên người tản ra khí tức thục phụ mềm mại đã chín tới khiến người khác muốn ôm nàng vào lòng để thương yêu nàng.



Tô Ánh Lan bị Lăng Tiếu chăm chú nhìn như vậy, trong lòng "bang bang" nhảy rất nhanh, trái tim không khỏi dâng lên một cỗ ý nghĩ ngọt ngào mà nàng không biết đó là thứ gì, khuôn mặt nàng nhẹ nhàng dâng lên màu đỏ hồng càng lộ ra vẻ thẹn thùng động lòng người.



- Thật… Thật xin lỗi.



Lý Hàn nói một tiếng xin lỗi, đem khăn lông đưa lại cho nàng rồi cầm kiếm bắt luyện Phi Lộc kiếm pháp.



Lý Hàn một bên vừa luyện kiếm một bên vừa mắng mình vô sỉ, mới vừa rồi thời điểm nhìn Tô Ánh Lan thì tiểu huynh để của hắn lại có phản ứng.



Tô Ánh Lan vừa nhìn Lý Hàn múa kiếm vừa nụ cười như hoa, để cho hết thảy cảnh sắc quanh thân đều muốn ảm đạm thất sắc.