Phong Lưu Thánh Vương

Chương 27 : Tô Ánh Lan gặp chuyện không may

Ngày đăng: 18:54 30/04/20


Nhìn thêm một lúc thì nàng đi chuẩn bị bữa sáng cho Lý Hàn. Sau khi tập xong kiếm pháp thì Lý Hàn quay về phòng mình để tắm rửa, tắm xong thì hắn thấy trong phòng mình đã bày biện một bàn thức ăn do Tô Ánh Lan làm còn nàng thì đứng ở kế bên. Lý Hàn ngồi xuống và kêu nàng ngồi ăn với hắn, Tô Ánh Lan nghe lời ngồi xuống và bới cho Lý Hàn một chén cơm to. Nhận chén cơm từ Tô Ánh Lan rồi hắn bắt đầu ăn ngấu nghiến, hắn phải công nhận tài làm đồ ăn của Tô Ánh Lan vô cùng tuyệt vời khiến hắn ăn vô cùng ngon miệng, một bàn thức ăn đủ cho ba người ăn đều bị hắn chén sạch còn Tô Ánh Lan thì ăn được một chén cơm nhỏ thì dừng lại mà không ăn nữa mà ngồi nhìn ngắm Lý Hàn ăn, nhìn Lý Hàn ngấu nghiến thức ăn do mình làm ra khiến nàng vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Còn về tại sao nàng lại cảm thấy hạnh phúc khi nhìn Lý Hàn ăn hết thức ăn do chính nàng làm ra thì nàng lại không biết nhưng nàng chẳng có hứng thú đi tìm hiểu chuyện này.Ăn xong thì Lý Hàn ngồi vỗ bụng và khen ngợi Tô Ánh Lan:



- Ánh Lan, tài nấu ăn của cô thật tuyệt khiến ta ăn no cả bụng, người nào làm chồng cô hẳn người đó rất có phúc.



Nghe thấy Lý Hàn khen ngợi mình làm nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, nàng cảm thấy công sức của mình bỏ ra đã được đền bù xứng đáng.



- Cảm ơn lời khen của thiếu gia.



Tô Ánh Lan vui vẻ nói. Nàng thấy Lý Hàn đã ăn xong thì nàng dọn dẹp bàn cơm đi và chuẩn bị thức ăn cho tiểu Linh Nhi của nàng. Sau khi Tô Ánh Lan ra khỏi phòng thì Lý Hàn cầm một chiếc nhẫn, đây là chiếc nhẫn do sư phụ để lại cho hắn, hắn dùng ý thức đem từng chồng linh thảo từng trong chiếc nhẫn ra, tối thiểu có hơn một trăm gốc linh thảo, mỗi một cây tràn ngập linh khí sáng ngời, nghĩ đến phẩm giai tuyệt đối sẽ không quá thấp. Nhìn chồng linh thảo này làm hắn vô cùng kích động, hi vọng số linh thảo do cường giả Linh Sơn Cảnh cất giữ sẽ không làm hắn thất vọng. Hắn đã đọc xong quyển Linh Thảo Lục và Linh Dược Lục do Linh Dược đường cung cấp và hắn cũng đã đọc xong thông tin linh thảo, linh dược trong ngọc giản của cường giả Linh Sơn Cảnh nữa, hắn không chỉ nhớ kỹ những thông tin cơ bản mà mỗi loại linh thảo mà hắn đều quan sát cực kỳ cẩn thận cả gốc rễ, hoa trái từng loại…Mỗi gốc cây linh thảo đều được hắn nghiên cứu tỷ mỉ, tới mức nhắm mắt lại hắn cũng có thể hình dung ra chúng một cách rõ ràng. Hắn dám chắc rất ít số linh thảo mà hắn không nhận ra được.



Hắn trước tiên nhìn qua một cây linh thảo khá lớn, hơn nữa phi thường xanh biếc.



Gốc linh thảo này thô như cánh tay, trên đỉnh của nó chỉ có ba phiến lá, mỗi một mảnh lá cây đều phi thường kỳ dị, những lá cây này có hình đinh ốc mà không phải thẳng tắp, giống như là từng con mắt, lộ ra hình dáng quỷ dị.



- Nhãn Tinh Thảo?



Lý Hàn há to mồm nhìn qua gốc linh thảo này, thần sắc thật sự kinh ngạc.



Nhãn Tinh Thảo là linh thảo tam giai sơ cấp, cho dù kẻ nào đánh nhau mất máu quá nhiều, chỉ cần còn có một hơi ăn nó vào sẽ khôi phục mười phần máu huyết, xem như một loại linh thảo bảo vệ tính mạng, hơn nữa nó còn có một đại đặc điểm chính là con mắt của người sử dụng nó có thể nhìn ngàn dặm trong hai ngày, bóng tối cũng không ngăn cản tầm mắt được, phi thường phù hợp dùng thăm dò.



Ngoài ra Nhãn Tinh Thảo còn là luyện tài trong nhiều đan dược tam giai.



Nhưng với tình cảnh trước mặt của Lý Hàn, tác dụng của Nhãn Tinh Thảo không quá lớn.



Sau đó hắn xem linh thảo khác, gốc linh thảo này hình dáng như dây mây, có màu xanh lá, tỏa ra linh khí mộc thuộc tính nồng đậm.



- Tinh Quang thảo!



Lý Hàn nhìn qua nó và đôi mắt sáng lên, nhìn qua linh thảo và kinh hô lên.



Tinh Quang thảo này còn cao giai hơn cả Nhãn Tinh Thảo, là linh thảo tứ giai sơ cấp, là linh thảo mộc thuộc tính, công hiệu giống như Thất Diệp Thiên Mộc Hoa mà Lý Hàn tìm được trong hang động, nhưng mà hiệu quả của nó mạnh hơn Thất Diệp Thiên Mộc Hoa không biết bao nhiêu lần, có thể chiết xuất độ tinh khiết mộc thuộc tính cho linh giả, càng có thể gia tăng linh lực, nhanh chóng lĩnh ngộ mộc thuộc tính.



Nếu như mang gốc Tinh Quang thảo này đi đấu giá, chỉ sợ trấn Vạn Liên sẽ oanh động to lớn, đây cũng không phải là thứ dùng kim tệ đo đếm giá trị được.



Linh thảo ngoài cấp bốn bình thường chỉ dùng thứ ngang giá trao đổi, hoặc là linh thảo, đan dược, linh kỹ...




Vương Thanh Thanh vừa nói xong liền thanh một thanh đao nhỏ chuẩn bị rạch lên mặt Tô Ánh Lan, Tô Ánh Lan hoảng sở giương đôi mắt cầu cứu nhìn mọi người xung quanh nhưng mọi người lại sợ cái uy của Vương gia nên chỉ đứng nhìn chứ không dám xen vào. Ngay khi con dao chuẩn bị chạm vào mặt nàng thì nàng đã tuyệt vọng nhắm mắt lại nhưng nànglại nghe được một tiếng " Ba!" vang lên và âm thanh nàng vô cùng quen thuộc:



- Ánh Lan, cô không sao chứ.



Nàng nghe thanh âm này như nghe âm thanh của thiên thần vậy, nàng vội vàng mở mắt ra thì thấy nữ tử chua ngoa kia đang lấy tay bịt má mình rồi nàng quay đầu qua bên cạnh thì dung mạo quen thuộc của Lý Hàn đập vào mắt nàng. Nàng vô cùng cảm động và vui mừng khi nhìn thấy Lý Hàn, nàng tin chắc chỉ cần có hắn ở đây thì nàng sẽ vô cùng an toàn. Lúc này Lý Hàn đang vô cùng tức giận, hắn tính đi mua đồ để đi Hoàng Tung Sơn Mạch nhưng thấy một đám đông đang tụ tập thì hắn cảm thấy tò mò mà đến xem thử, hắn chỉ tính nhìn một lát rồi đi nhưng không ngờ nhìn thấy một nữ tử đang dùng dao đe dọa Tô Ánh Lan. Nhìn tình cảnh này làm hắn nổi khí xung thiên, hắn đã xem Tô Ánh Lan là người thân của mình mà đã là người thân của hắn thì không phải ai cũng làm tổn thương được.



- Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi lấy lại công đạo.



Vương Thanh Thanh bị Lý Hàn đánh một bạt tai khiến cho một bên má ả sưng lên, gương mặt ả vốn không tệ giờ thì xấu hơn cả lệ quỷ. Vương Thanh Thanh một tay bịt má một tay chỉ Lý Hàn mà căm giận nói:



- Ngươi là ai? Ngươi có biết ta là ai không mà dám đánh ta?



Lý Hàn không trả lời mà dùng một bộ thân pháp có tên là " Thất Tinh Bộ" hắn học được trong Lý Thư Các đến trước mặt Vương Thanh Thanh rồi dùng bạt tai lên má còn lại của Vương Thanh Thanh. Vương Thanh Thanh bỗng nhiên thấy thiếu niên kia xuất hiện trước mặt mình, ả biết không ổn muốn lùi lại nhưng đã trễ.



- Ba!



Cái má còn lại của Vương Thanh Thanh nhanh chóng sưng lên, bây giờ Vương Thanh Thanh giống như cái đầu heo vậy. Nhìn cái đầu của Vương Thanh Thanh làm cho mọi người cảm thấy vô cung mắc cười nhưng sợ ả trả thù nên chỉ có thể nén cười nhưng do nén cười nên khuôn mặt của mọi người ở đây đều trướng đỏ lên trông vô cùng tội nghiệp. Đánh xong thì Lý Hàn nhanh chóng lùi lại đứng kế bên Tô Ánh Lan



- Ngươi, ngươi còn dám đánh ta?



Vương Thanh Thanh nhảy lên, một bộ như mèo bị đạp cái đuôi.



Nàng là việc ngọc quý trong nhà, ngay cả cha mẹ nàng chửi còn chưa chửi huống chi là đánh. Nhưng không ngờ hôm nay nàng lại bị người ta bạt tai, không chỉ một mà là hai làm nàng vô cùng tức giận.



- Ngươi cũng là nữ nhân, bắt nạt một nữ nhân khác như thế, không cảm thấy đáng thẹn sao?



Nghe thấy thiếu niên nói vậy làm nàng càng thêm nổi giận, nàng là lá ngọc cành vàng sao lại có thể so sánh với một con tiện tỳ như thế được. Nàng hét lên với Lý Hàn:



- Ta là thiên kim của Vương gia, bắt nạt một con tiện tỳ thì như thế nào. Đừng nói là vạch vài nhát trên mặt nó, cho dù bán nó vào lầu xanh để hàng vạn người đàn ông cưỡi thì nó cũng phải cảm tạ ta.



Tô Ánh Lan nghe thấy Vương Thanh Thanh nói như vậy thì tức đến run người, nàng nhận mình chẳng làm gì cả sao lại bị đối xử như thế. Còn mọi người xung quanh nghe thấy Vương Thanh Thanh nói vậy thì thầm cảm thán nội tâm của nữ nhân này thật độc ác. Lý Hàn nghe vậy thì tức tới mức cười to:



- Tốt lắm! Tốt cho một Vương đại tiểu thư! Nếu hôm nay ta không bắt ngươi quỳ xuống nói xin lỗi với nàng thì ta thề sẽ không làm người.