Phong Lưu Thánh Vương

Chương 305 : Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!

Ngày đăng: 22:07 07/03/21


Oanh Oanh long!



Một tiếng gào thét trầm thấp vang lên, không khí xung quanh liền nổ tung, từng cây từng cây đều "bang" một tiếng, nổ tung thành bột phấn rải khắp trời. Nếu như từ trên trời nhìn xuống thì có thể nhìn thấy được, một luồng kình phong vô cùng mạnh mẽ đang khếch tán ra với dạng hình tròn, những nơi kình phong lướt qua, mọi thứ đều trực tiếp trở thành bình địa, những linh thú xui xẻo gần đó, ngay đến kêu gào còn không kịp, đều bị biến thành những đống thịt nát.



Bang!



Trong tiếng gào thét đáng sợ, hai người Lý Hàn và La Phách Hưng cũng đều bị chấn động đến mức bay ngược ra gần trăm trượng, rơi trên mặt đất, tạo thành hai vết tích cực kỳ dữ tợn. Sắc mặt của cả hai đều tái nhợt, quần áo trên người đều rách rưới nhưng xét về tổng thể thì Lý Hàn bị thương nặng hơn La Phách Hưng, dù sao thực lực của hắn cho dù dùng Thiên Ma Giải Thể cũng chỉ đạt tới Địa giai nhị trọng thiên hậu kỳ mà thôi, đối đầu với Địa giai tam trọng thiên có thực lực vượt cấp kiêu chiến như La Phách Hưng thì Lý Hàn chịu thiệt là điều bình thường. Nhưng Lý Hàn không dễ từ bỏ, ngay khi vừa rơi xuống đất, một cây Băng Phách Hàn Thử liền từ trong thức hải hắn lao ra, nhắm ngay La Phách Hưng bay tới.



- Chuyện gì đây?



La Phách Hưng vừa ổn định lại thân hình thì hắn lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, cho dù dùng thực lực của La Phách Hưng lúc này cũng cảm giác giống như người trần truồng đi vào hầm băng, lạnh đến mức toàn thân hắn muốn run rẩy!



Ánh mắt của hắn phát lạnh, dưới chân lập tức đạp một cái, thời khắc suýt xảy ra tai nạn liền hiểm hiểm nhảy đi, làm cho Băng Phách Hàn Thứ đâm không trúng! Nhưng thứ nguy hiểm của Băng Phách Hàn Thứ không phải uy lực của nó, mà là nhiệt độ thấp kinh khủng kia!



Ngay khi nó vừa chạm vào đất, trong nháy mắt, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một tầng băng sương màu bạch ngân, hóa thành hàn băng hơi mờ rồi nó nhanh chóng hướng La Phách Hưng kéo dài đi qua, tốc độ nhanh cực kỳ!



La Phách Hưng theo bản năng cảm thấy đạo sương trắng này có thể gây nguy hiểm cho hắn nên liền quả quyết bay lên trời, ngay khi hắn vừa bay được một đoạn thì khu vực đất xung quanh chỗ Băng Phách Hàn Thứ rơi xuống đã hóa thành băng điêu, ngay sau đó "Bùm" một tiếng giòn vang, mặt đất nứt vỡ, hóa thành vô số viên đá nhỏ bị hàn băng bao vây.



- Đây là vật gì?



Nhìn uy lực kinh khủng của hàn băng kia, hắn vừa giận vừa sợ, hắn không ngờ chỉ là một tên Linh Thiên Cảnh viên mãn lại có nhiều thủ đoan như vậy.



- Muốn biết? Vậy thì duỗi cổ ra chịu chết, thời điểm đưa ngươi đi tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết!



Lý Hàn cười to nói nhưng trong lòng thì cảm thấy đáng tiếc, hắn muốn giết La Phách Hưng trong một đòn này vì Thiên Ma Giải Thể tuy khiến cho lực lượng của hắn tăng vọt, nhưng cũng không thể duy trì thời gian quá dài nên hắn muốn chấm dứt trận chiến này sớm nhưng xem ra đời không theo ý hắn rồi.



Nhưng ít ra, đối phương biết hắn có được đại sát khí bực này, trong lúc động thủ đó nhất định sẽ có băn khoăn.



Cao thủ giao chiến, nguy hiểm nhất đúng là ra tay không có quả quyết, như vậy thập thành công lực cũng chỉ có thể phát huy ra năm thành mà thôi!



La Phách Hưng nghe Lý Hàn nói vậy thì cơ hồ hắn muốn nổi điên lên, bởi vì Lý Hàn đang trần trụi châm chọc hắn.



- Mẹ nó, lão tử muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn!







Hắn gian nan quay đầu lại thì phát hiện người tấn công là một thanh niên anh tuấn, mặc áo choàng thêu ngôi sao, phía sau có mấy người, đồng dạng đều là quần áo thêu ngôi sao, xem ra là người của Tinh Quang Điện!



Nhìn bộ dạng của tên này, xem ra đã đến từ sớm nhưng không lập tức ra tay mà làm ông ngư dân, đợi khi cả hai người hắn đều lưỡng bại câu thương thì mới xuất hiện thu dọn tàn cuộc.



Thiên Tinh thấy Lý Hàn có thể trong khoảng khắc né được chiêu của hắn liền vỗ tay, tán thưởng nói:



- Phản ứng nhanh nhạy lắm, không hổ là người giết được đại biểu lớp trẻ Liệt Kiếm Môn! Ta bây giờ đối với ngươi thật là nổi lên mấy phần tò mò, bó tay chịu trói đi!



Nói rồi hắn vươn tay chộp tới Lý Hàn, trong nháy mắt hóa thành một bàn tay linh lực khổng lồ, tràn đầy sự cường đại.



Lý Hàn cười dài một tiếng, tay phải nhoáng lên, đã có thêm một tấm phù lục, nói:



- Bản thiếu không bồi ngươi! Tên kia, đợi ta đột phá Linh Địa Cảnh, nhất định chém đầu trên cổ ngươi!



- Vạn Lý Nhất Thuấn Phù!



Hắn quát to một tiếng, cả người trong nháy mắt biến mất.



Chạy rồi!



Chạy dưới tay Thiên Tinh!



Những đệ tử khác của Tinh Quang Điện chưa từng nghe nói qua Tinh Tử muốn ra tay còn có người có thể chạy được!



Tuy rằng không địch nổi là Lý Hàn nhưng trên mặt ăn một tát lại là Thiên Tinh!



Nếu là "Vạn Lý Nhất Thuấn Phù" như vậy khẳng định đã không biết chạy đi nơi nào. Thuấn di phù tuy rằng quý báu nhưng cũng không phải hiếm đến mức không người nghe nói qua.



Lúc này, Thiên Tinh thật sự là ngã lộn thật lớn!



Ở trong tay một võ giả Linh Thiên Cảnh!



Trên khuôn mặt trời sập trước mắt đều sẽ không động dung kia của Thiên Tinh cuối cùng hiện lên một vệt âm ám, tay phải không khỏi nắm lại, có vài cái gân xanh gồ lên, trong ánh mắt lại càng lóe lên sát khí mãnh liệt.



Từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn bị nghẹn họng!



Hắn hừ một tiếng, tay phải thò ra, nắm lấy nhẫn trữ vật của La Phách Hưng rồi quay người bỏ đi trước, các đệ khác thấy vậy liền lập tức đuổi theo, để lại phía sau là một vùng đất tan hoang.