Phong Lưu Thánh Vương

Chương 327 : Hạ Nhạc Phong bức hôn

Ngày đăng: 22:08 07/03/21


Lý Hàn sau khi bày tỏ tưởng niệm với các nàng thì hắn quyết định sẽ mang theo tất cả các nàng cùng hắn rời đi, Lý gia bây giờ đã đủ vững chãi rồi, không cần mấy nàng phải nhọc lòng nữa. Điều này thì mấy nữ hoàn toàn không hề có chút ý kiến nào, bọn họ cũng đã chán ngấy phải sống rời xa Lý Hàn lắm rồi.



Lý Hàn đem ý kiến này nói cho Lý Chiến biết, Lý Chiến cũng không có phản đối, dù sao các nàng ấy đều là nữ nhân, bắt phải sống xa khỏi người mình yêu, quả thật làm khó mấy nàng rồi.



Đáng lý hắn tính ở lại Lý gia thêm mười ngày nửa tháng nhưng một người truyền tin tức từ đế đô chạy tới khiến kế hoạch của hắn phải đảo lộn vì đó là người do Tiêu Mị phái tới.



- Cái gì, Hạ Nhạc Phong bức hôn?



Lý Hàn nhướng mày, tiếp nhận từ trong tay người kia một bức thơ, mở ra vừa thấy, bên trong là giấy hoa tiên màu hồng, mặt trên viết đầy văn tự dạt dào tình ý.



Tín là Tiêu Mị viết, tình ý kéo dài, dường như mùi nước hoa có thể theo giấy viết thư cùng nhau tiến vào trong thân thể Lý Hàn.



Lý Hàn đảo qua một lần, quả thật như theo như lời người truyền tin, Tiêu Mị bị Hạ Nhạc Phong bức hôn, mà Tiêu gia cũng không dám kháng cự ý tốt của Hạ gia đến từ một trong bát đại cổ gia nên đồng ý gả Tiêu Mị cho Hạ Nhạc Phong làm thị thiếp.



Kỳ thật đây là Tiêu gia với cao.



Nên biết rằng Tiêu gia nguyên bản chỉ có bối cảnh Thập Linh Tông, nhưng Thập Linh Tông sao có thể so sánh cùng Hạ gia, từ góc độ Tiêu gia mà nói, cuộc hôn sự thật ra là kiếm lời lớn, thậm chí có vài nữ nhân Tiêu gia còn hận không được gả thay Tiêu Mị nữa kìa.



Tiêu Mị cũng không nghĩ như vậy, nàng tôn trọng tự do, nàng hận nhất chính là bị người khác xem như là hàng hóa đem đi đổi lấy lợi ích, trước kia làm qua một lần, nàng nhịn, nghe theo gia tộc, mà ở trong lòng của nàng cũng cho rằng trả sạch công ơn nuôi dưỡng của Tiêu gia, hiện tại nàng là người tự do.



Nàng có thể làm thiếp, làm nô, làm tỳ, nhưng phải là nàng cam tâm tình nguyện, mà không phải bị người ép!



Rõ ràng là thư cầu cứu, nhưng yêu tinh chính là yêu tinh, lại còn có tâm tình khiêu khích Lý Hàn, viết chính mình mặc quần áo gì sinh động như thật, đang dùng cái tư thế gì viết thư, bộ ngực đều bị dập đầu đau linh tinh đủ các loại.



Lý Hàn không khỏi đen mặt, thật không biết nói gì về yêu tinh này nữa nhưng hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, dù sao hắn cũng đã xem Tiêu Mị là nữ nhân của hắn, Hạ Nhạc Phong lại dám đào góc tường của hắn, là một nam nhân, sao hắn có thể để yên được.



Việc này không nên chậm trễ, Lý Hàn lập tức cáo biệt với Lý Chiến, mang theo chúng nữ lập tức xuất phát chạy về đế đô. Về phần Tần Liên thì hắn buộc phải để sau, dù sao lực lượng của bây giờ của hắn quá yếu, phải điều tra rõ ràng cậu cả tiện nghi kia đã rồi mới tính tiếp được.



Trong khi Lý Hàn đang gấp gáp trở về Thiên Long Thành cứu Tiêu Mị khỏi biển lửa thì trong biệt viện của Thập Linh Tông, bầu không khí ở đây đang có phần giương cung bạc kiếm.





Chẳng lẽ tiểu tử kia biết tới sẽ mất đi Nguyễn Bảo Ánh cho nên không dám tới? Không đúng a, tiểu tử kia rõ ràng chính là mãng phu, làm việc cứng ngắc, nếu không cũng không dám đắc tội hắn, đắc tội Lục Thiên Long, đắc tội Nhạc Tiểu Vi!



Hay là còn không biết tin tức?



Hắn không biết mà người mà hắn mong mỏi vốn đã đến từ sớm, lúc này Lý Hàn đang ở trong đại sạch kiểm tra xung quanh, tìm đường thoát thân an toàn cho bản thân và Tiêu Mị. Đúng lúc này thì có một người vỗ vai Lý Hàn, Lý Hàn nhíu mày, không lẽ bản thân đã bị phát hiện, linh lực trong người hắn liền được điều động nhưng chưa kịp làm gì thì giọng nói của sư nương đã truyền vào tai hắn.



- Đừng hoảng, là bọn ta.



Lý Hàn nghe vậy liền vui mừng vì hắn không ngờ Thập Linh Tông đã không đứng ngoài việc này nhưng khi hắn quay đầu lại thì hắn chỉ phát hiện có hai người Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ, ngoài ra không có ai.



Lý Hàn lấy làm kỳ quái nên giương mắt nhìn hai người, Lý Hồng Ngọc thấy vậy không biết trả lời sao thì Trầm Tâm Kỳ đã nói trước.



- Bọn hắn lo sợ Hạ gia.



Lý Hàn nghe vậy liền hiểu, mặc dù hắn biết quyết định này là đúng đắn nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng, với những gì hắn đã công hiến cho tông môn, không ngờ tông lại dễ dàng bỏ rơi hắn như vậy. Nhưng trong lòng hắn cũng có chút vui mừng vì ít ra hai người Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ đã không bỏ rơi hắn.



- Lý Hàn, con nói đi, chúng ta phải phối hợp với con như thế nào?



Lý Hồng Ngọc hỏi.



- Không cần đâu, hai người đến là ta vui rồi. Chuyện này mình ta giải quyết được.



Lý Hàn đương nhiên sẽ không để hai nàng bị cuốn vào chuyện này, chuyện này do hắn gây ra thì phải do hắn xử lý.



- Nhưng tên tiểu tử kia nhất định đã chuẩn bị đầy đủ để đón tiếp ngươi, có thêm chúng ta giúp sức thì bớt thêm một phần gánh nặng mà.



Trầm Tâm Kỳ khuyên nhủ nói.



- Hai người không cần lo, ta biết lượng sức mình. Bây giờ hai người chỉ cần ngồi im xem kịch là được.



Lý Hồng Ngọc và Trầm Tâm Kỳ thấy Lý Hàn kiên quyết như vậy nên đành phải đồng ý với lời của hắn, hai nàng liền trở về ghế của bản thân, mong chờ cuộc vui sắp sửa được diễn ra.