Phong Mang
Chương 102 : Trả lại cho ngươi
Ngày đăng: 14:25 18/04/20
Du Minh nghe được phịch một tiếng, ngó đầu ra cửa, thấy Hàn Đông đang hùng hổ đi đến.
"Làm sao vậy?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông đen mặt vứt một câu: "Ít chú ý đến tôi!"
A?... Ai thích để ý cậu a? Du Minh lại rụt đầu trở về, tự làm việc của mình.
Một lát sau, phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nhạc thật lớn, Du Minh không chịu nổi thở dài, lại tới nữa...
"Nếu như nói không phải ông trời đem duyên phận trêu cợt cho chúng ta gặp gỡ cũng sẽ không đau lòng như vậy. Sẽ quên anh đi, chắc chắn sẽ quên anh đi, đây là sự trừng phạt đau khổ nhất, a... A... A..."
Hàn Đông hát đến một phen nước mũi một phen nước mắt, Du Minh ở phòng bên lại như không có việc gì.
Rốt cục, Hàn Đông đỏ ngầu mắt đá văng cửa.
"Cậu mẹ nó cũng quá máu lạnh đi? Tôi đã như vậy, cậu vẫn không hỏi han một chút!"
Du Minh nghiến răng ném qua một câu: "Không phải cậu bảo tôi đừng để ý tới cậu sao?"
Hàn Đông hung hăng gật đầu gật đầu lại gật đầu, "Được, Du Minh cậu được, cứ cái đức hạnh này của cậu đi! Nghẹn chết đi!"
Nói xong, lại ầm một tiếng sập cửa.
"Bệnh thần kinh." Du Minh hoàn toàn không để vào mắt.
Hàn Đông lại lôi dây thừng từ trong rương ra, sờ tới sờ lui, nước mắt tuôn như mưa. Hiện tại nếu có Diệp Liên Thành ở đây, khẳng định sẽ chui vào ổ chăn dỗ dành mình. Mẹ kiếp! Thật vất vả có một người tốt với mình, giờ con mẹ nó lại tìm không ra!!
Kêu rên nửa ngày, kết quả không đến ba phút, Hàn Đông đã đang ngủ.
Vương Trung Đỉnh ngược lại làm việc không nghỉ, giấc ngủ không đến, giằng co nghiêng trời lệch đấy đến nửa đêm.
Rốt cục, di động ruyền đến một tiếng chuông.
Không biết vì cái gì, lúc Vương Trung Đỉnh cầm lấy di động, trong đầu nghĩ đến đầu tiên chính là tin nhắn Hàn Đông mộng du gọi tới cầu hòa. Kết quả tin nhắn đúng thật là Hàn Đông gửi, cũng là lúc mộng du gửi, nhưng không phải cầu hòa.
Mà là khiến Vương Trung Đỉnh xem xong giống như bị sét đánh.
Màn hình trắng trợn hiện lên ảnh Đại Điểu của Vương Trung Đỉnh!
Phía dưới đề dòng chữ to "Phấn chấn lòng người"—— "Trả lại cho anh!"
"Vương tổng, cứu tôi..."
Vương Trung Đỉnh im lặng đứng quay lưng về phía nàng, thân hình lạnh lùng như núi.
Phương Vân lại ôm lấy chân Vương Trung Đỉnh đau khổ cầu xin, "Vương tổng, van xin ngài, chỉ có ngài mới có thể cứu tôi..."
Vương Trung Đỉnh như trước thờ ơ.
Trong tuyệt vọng Phương Vân cởi bỏ từng lớp quần áo, toàn thân trần trụi đối diện Vương Trung Đỉnh, lại đem bàn tay Vương Trung Đỉnh kéo đến trên ngực của mình, vẻ mặt ti tiện đáng thương.
Vương Trung Đỉnh trực tiếp phủi tay về, trong mắt không thấy một tia gợn sóng.
"Cô khiến cho tôi ghê tởm."
Giọng điệu bình thản, lại như một loạt dao nhọn găm lên mặt Phương Vân.
Không thể không nói, người gửi bưu kiện rất thông minh. Chân chính có thể dồn Phương Vân đến chỗ chết không phải dư luận đại chúng, mà là ánh mắt khinh miệt của người đương quyền.
"Ra ngoài đi." Vương Trung Đỉnh nói.
Phương Vân giống như mất hồn ngồi liệt trên mặt đất.
Cuối cùng vẫn là Nhị Lôi phải tiến vào kéo Phương Vân ra ngoài, còn mang cả y phục của cô ta cùng ra.
Không đầy một lát, Phùng Tuấn đẩy cửa vào, biểu tình thoạt nhìn có chút nghiêm trọng.
"Chuyện này là do Kim Phong giải trí bên kia tung ra, tôi hoài nghi là chuyện Y Lộ đổi hướng" khiến bọn họ sinh lòng oán hận, nên mới dùng phương thức này báo thù..."
"Cậu không cần che giấu." Vương Trung Đỉnh ngắt lời Phùng Tuấn, "Tôi biết là ai ở sau lưng sai khiến."
Phùng Tuấn bất đắc dĩ gật đầu một cái, sự thật bày ra trước mắt, người sáng suốt đều có thể thấy rõ. Tin tức đưa tin Phương Vân vì tranh đoạt cơ hội không tiếc ngủ với quan lớn, còn đề cập một nữ diễn viên khác nữa rõ ràng ám chỉ Y Lộ.
"Vậy chúng ta quản hay mặc kệ?" Phùng Tuấn hỏi.
Vương Trung Đỉnh trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: "Nếu là nghệ sĩ công ty, chúng ta vẫn có nghĩa vụ phụ trách, ít nhất làm đủ trách nhiệm cơ bản."
Mới vừa nói xong, hội đồng quản trị bên kia liền gọi tới.
Thanh âm của Vương Hải Chí mang theo mười phần lực sát thương.
"Chuyện này tuyệt đối không cần lo lắng, về phần nghệ sĩ này... Để cô ta tự sinh tự diệt đi."