Phong Mang

Chương 106 : Dấm chua

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Hàn Đông không cố tình làm rõ.



Hắn tiếp tục sa đọa hưởng thụ "Tình yêu xảo trá" của Vương Trung Đỉnh, ban ngày tiếp tục giả vờ cao lãnh, giả bộ thờ ơ. Buổi tối liền bật cameras đi đến chỗ Vương Trung Đỉnh nơi đó các loại ngọt ngào, đợi đến buổi sáng tiếp theo lại mở băng ghi hình ra, hồi tưởng hạnh phúc từng ly từng tý.



Một hôm Du Minh đến phòng Hàn Đông lấy đồ, thấy Hàn Đông đôi mắt phiếm hồng rưng rưng nhìn chăm chăm vào máy tính.



"Xem gì đấy?" Du Minh tò mò.



Hàn Đông nghẹn ngào nói: "Phim phóng sự."



"Phim phóng sự gì ngược tâm như vậy?"



Du Minh còn tưởng rằng là đề tài quốc gia rơi vào tay giặc, đại tàn sát, anh hùng dân tộc gì đó, nghĩ đến thế nhưng ở trên màn hình lại thấy mặt Hàn Đông.



Hàn Đông còn không biết xấu hổ chỉ vào hỏi: "Có phải quá cảm động không?"



Du Minh, "..."



"Cậu xem bóng dáng của tôi này, có phải là một loại quật cường đến đau lòng người không?"



Du Minh thản nhiên trả lời: "Có xúc động muốn đạp cậu."



Nước mắt rưng rưng của Hàn Đông vèo cái đã thu trở về, hóa thành một bộ mặt khó chịu giận dỗi, "Cậu nói cậu thì có chỗ nào tốt? Người này như thế nào một chút tư tưởng cũng không có?"



Du Minh cũng không phản bác, hỏi thẳng: "Cậu không sợ lúc mộng du đem chuyện mang cameras nói ra sao?"



"Lúc tôi mộng du sẽ có năng lực tự cân nhắc, không phải cái gì cũng nói ra bên ngoài. Huống gì cũng đã nhiều ngày như vậy, muốn nói cũng đã sớm nói, sao đến nỗi đợi đến hiện tại?"



Mới vừa nói xong, chợt nghe đến tiếng của mình từ trong băng ghi hình truyền ra.



"Kỳ thật mỗi sáng tôi đều xem hai băng ghi hình theo dõi."



Hàn Đông cả người chấn động, ánh mắt không thể tin ném về phía màn hình máy tính.



Vương Trung Đỉnh hỏi: "Quay khi nào?"



"Mỗi ngày đều quay, sáng hôm sau tự mình xem, xem thấy rất thú vị."



Trong nháy mắt đó, Hàn Đông cảm giác mặt giống như bị lột một lớp da, ngay cả một chỗ ẩn thân cũng không có.



Tiếp, Hàn Đông nhìn thấy mặt Vương Trung Đỉnh phóng to trên màn hình, ánh mắt nhìn thẳng vào chính mình ở bên ngoài máy tính.



"Nếu như vậy, cậu lập tức đến văn phòng gặp tôi."



Hàn Đông mạnh mẽ run rẩy một hồi.



Du Minh vỗ vỗ vai hắn, "Tự thu xếp ổn thoả đi."



...



Sau đó vài ngày, Hàn Đông hủy cameras, buổi tối rốt cuộc không đi tìm Vương Trung Đỉnh nữa.



Mà Vương Trung Đỉnh sau khi hưởng thụ vài ngày "Thanh tịnh", rốt cục ra khỏi văn phòng, đến ký túc xá Hàn Đông.
Kết quả vừa tới studio, hóa trang cũng đã xong, lại bởi vì vấn đề sân bãi xảy ra tranh chấp với một đoàn phim khác.



Đoàn này chính là đoàn phim của Lý Thượng.



Sự tình là như vậy, đoàn Lý Thượng bao riêng khu A30 này trong 4 đến 6 tuần để quay phim, trên nguyên tắc không cho phép đoàn phim khác cùng sử dụng sân bãi này.



Nhưng bởi vì kịch bản thay đổi, đoàn phim Lý Thượng trong khoảng thời gian này chuyển tới địa điểm mới, dẫn đến cái studio này để đó không dùng.



Vì thế người sản xuất đoàn phim của Hàn Đông liền cùng nhân viên quản lý ở đây thương lượng, tạm thời mượn dùng cái trường quay này một thời gian, phí tổn sẽ dựa theo giá gốc đưa cho đoàn phim Lý Thượng. Vốn dĩ đã thương lượng xong, kết quả người sản xuất bên kia lại đổi ý, mang một đám người đến nháo sự, nói đoàn phim Hàn Đông chiếm dụng sân bãi của họ.



"Đoàn phim các người quá bủn xỉn a? Cả trường quay cũng trộm?"



"Bọn ta thà rằng không không cần, cũng không thể cho các ngươi chiếm tiện nghi!"



"Phải đấy, da mặt thật là dày!"



"..."



Lỗ đạo diễn vốn thẳng tính, hơi kích động là dễ dàng trở mặt.



Vì thế, tranh chấp từ đấu miệng dần dần diễn biến thành võ đấu, nhân viên công tác hai bên quyền cước cùng xông vào. Lý Thượng luôn ra vẻ cố gắng khuyên can, nhưng người sản xuất bên này thái độ cường ngạnh, từ đầu đến cuối không chịu cúi đầu, đến cuối cùng lôi phóng viên tới.



Lý Thượng bất đắc dĩ nói với Hàn Đông: "Người bên chúng tôi quả thật có chút cố chấp, cậu đừng để trong lòng."



"Lỗi là của người sản xuất bên cậu, cậu chịu tội với tôi làm gì?"



"Tôi còn không phải sợ việc này ảnh hưởng tình cảm anh em sao?"



Hàn Đông hừ cười một tiếng, không nói gì.



Cuối cùng kết quả tranh chấp là thương lượng với đoàn phim Hàn Đông vô hiệu, tất cả nhân viên cùng đạo cụ đều phải rút khỏi studio.



Hôm sau, chuyện này liền được đăng lên báo.



Tin tức đưa tin tuy rằng chính là trình bày sự thật khách quan, nhưng luôn luôn ngấm ngầm đổ tội lên đoàn phim Hàn Đông. Dẫn đến tin tức vừa đăng trên mạng, bình luận đều nghiêng về một phía mà bênh vực đoàn phim Lý Thượng, thậm chí đều giận chó đánh mèo tới cả diễn viên.



"Đoàn phim này cũng quá ghê gớm đi? Quay không nổi thì đừng quay nữa!"



"Đều là quỷ, bên này cao cấp, bên kia xấu bạo phải không? (gào thét-ing) Chẳng lẽ hình ảnh cũng theo tính chất vốn có của đoàn phim sao?"



"Quả nhiên đối lập rõ ràng, tạo hình Lý Thiên Bang cũng quá đẹp trai đi?"



Rốt cục, chuyện này truyền tới tai người đầu tư.



Du Minh đêm đó liền nhận được điện thoại của Hạ Hoằng Uy, chỉ là nghe thanh âm cũng có thể cảm giác được hắn cả người đầy lệ khí (giận dữ).



"Vì sao không nói cho tôi?"



Du Minh vẫn thản nhiên, "Không phải đã biết sao?"



"Tôi là hỏi em, lúc ấy vìcái gì không nói với tôi?!!!"