Phong Mang
Chương 107 : Gậy ông đập lưng ông
Ngày đăng: 14:25 18/04/20
Ngày hôm sau Hàn Đông mới đi tìm Vương Trung Đỉnh.
Kết quả vừa tới cửa, nhìn thấy biển cấm: "Vương tổng đang họp, không được quấy rầy".
Hàn Đông liền một mực đợi bên ngoài, đợi hơn một giờ vẫn không thấy có người đi ra. Sau lại có một vị giám đốc phim truyền hình đi vào tìm Vương Trung Đỉnh kí tên, mới vừa ra cửa đã bị Hàn Đông ngăn lại.
"Người ở bên trong đi chưa?" Hàn Đông hỏi.
Giám đốc vẻ mặt khó hiểu, "Người nào?"
"Người họp với Vương Trung Đỉnh a!"
"Họp cái gì? Bên trong chỉ có mình Vương tổng a."
Hàn Đông sửng sốt, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, đến lúc hắn định nhấn chuông, Vương Trung Đỉnh đã mở cửa ra. Nhìn cũng không liếc hắn lấy một cái, liền lạnh mặt đi vào thang máy.
Hàn Đông muốn cùng đi lên, lại bị hai bảo tiêu bên người Vương Trung Đỉnh trực tiếp vươn tay chặn bên ngoài, trơ mắt nhìn cửa thang máy ở trước mặt mình đóng lại.
Làm cái gì?
Hàn Đông đành phải lại chạy đến một thang máy khác, tới đại sảnh lầu một, thấy Vương Trung Đỉnh ra, vội đuổi theo.
"Tôi không phải tới nói chuyện tào lao, tôi là nói chuyện của đoàn phim."
Vương Trung Đỉnh giọng điệu lạnh lùng trả lời: "Việc này có người làm phim quản, cậu lo cái gì?"
"Tôi không phải thích quản, là trong lòng không cân bằng, bọn họ dựa vào cái gì..."
"Trong lòng không cân bằng thì tìm người có thể làm cho cậu cân bằng mà nói đi." Vương Trung Đỉnh trực tiếp ngắt lời Hàn Đông bước lên xe, nói với lái xe, "Đi tới căn cứ thi công hạng mục Trung Quốc và Phương Tây."
Hàn Đông vội vàng sáp đến, "Còn có dây thừng kia, tôi tìm được rồi, ngày hôm qua như vậy với anh..."
Kết quả lại là nói còn chưa dứt lời, Vương Trung Đỉnh đã kéo cửa kính xe lên. Hàn Đông vỗ mấy cái vào cửa thủy tinh không hề có tác dụng, ô tô trực tiếp nghênh ngang rời đi, để lại Hàn Đông một mặt tro bụi.
"Kháo, không phải chỉ là nghi ngờ anh mấy câu sao, nhỏ mọn đến nỗi như vậy? Làm mặt thối cho ai xem? Nếu không phải vì chuyện của đoàn, ông đây mới là lười tìm đến anh!"
Nhìn cảnh này, những người vừa rồi ồn ào đòi vọt lên trước chỉ điểm hết thảy đều không lên tiếng nữa.
Rầm, toàn bộ thiết bị nằm trên mặt đất.
Tự mình nhặt đi!
Sắc mặt Lương Cảnh đã cực độ khó coi nhưng trước hết không nắm rõ chi tiết tình hình đối phương, hắn không thể làm cứng, chỉ có thể tạm nén giận, gọi xe đem chỗ thiết bị cùng đạo cụ này đi.
Trợ lý Lý Thượng ở một bên tìm hiểu, "Chẳng lẽ sau này chúng ta phải quay về studio lần trước sao? Không được a? Bên kia phương tiện quá tệ."
"Muốn đi cũng không còn." Lý Thượng nói.
"Có ý gì?"
"Ngay cả cả đài truyền hình đều thuê trọn, còn để sót một studio nhỏ như vậy sao?"
Trợ lý không lên tiếng nữa.
Trong lúc đoàn phim bên này còn đau khổ chờ xe viện trợ đến chuyển một đống thiết bị, đột nhiên hơn mười chiếc xe sang trọng từ gần đó lái qua xếp thành một tuyến. Trên chiếc xe xung phong ngang nhiên treo hoành phi "đoàn phim Trộm ảnh", Lỗ đạo diễn đang mặt mày hớn hở cùng lái xe trò chuyện gì đó.
Thấy "Cảnh tượng thê lương" bên này, Lỗ đạo diễn mở kính xe, sảng khoái chào hỏi Lương Cảnh, "Lương đạo, các người cũng ở đây a? Ha ha ha ha..."
Lương Cảnh giận không nói được gì, bên cạnh tiếng mắng chửi liên hồi.
"Bọn họ cũng xứng sao?"
"Không phải chỉ dựa vào một người bao nuôi Tiểu Bạch kia sao?"
"Ra vẻ gì a? Có bản lĩnh làm ra phim hay đi!"
"..."
Đến đây, tranh chấp trậndoanh chân chính hạ màn.