Phong Mang
Chương 116 : Nổ yếu
Ngày đăng: 14:25 18/04/20
Hai ngày sau, hơn mười một giờ đêm, Hàn Đông cùng Du Minh đến rạp chiếu phim theo đúng hẹn.
Trước khi phim bắt đầu, Hàn Đông nhìn qua lịch chiếu phim, thời gian này tụ tập không ít phim điện ảnh, nhưng sắp xếp phiến dẫn (tỉ suất chiếu phim) 《xé rách》 vẫn cao đầu bảng.
Hiện nay, cả kỹ thuật tiếp thị cũng không bằng "sắp xếp phiến dẫn". Nhất là khi sắp xếp phiến dẫn đã trở thành một trong những thủ đoạn tuyên truyền rất hiệu quả.
Nhìn xung quanh, tỉ lệ chiếu 《 xé rách 》 tuần đầu tiên chiếm tới 46%, chứng tỏ không sợ thiếu danh tiếng, đối với phòng vé rất có bảo đảm.
Kiểm vé xong, Hàn Đông và Du Minh nhanh nhẹn đi thẳng vào sảnh VIP. Thoạt nhìn thấy vẫn vân đạm phong kinh, thật ra trong lòng ai cũng đang nghẹn lên một hơi.
Đèn tắt, phim đã chính thức bắt đầu.
Mở đầu là mười hình ảnh rất có ý cảnh, mười người đứng ở hai bên song song ở giữa là một mặt gương, trong gương xuất hiện rất nhiều không gian vô hạn. Tựa như một hành lang, trong hành lang có thiên thiên vạn vạn chính mình.
Hình ảnh này ám chỉ hiệu ứng Droste, cũng là một trọng điểm trong phần tuyên truyền.
Phàm là các loại phim nhựa và định lý, nếu có hiệu ứng lồng ghép vào nhau, liền nháy mắt trở thành trình độ cao hơn. Nếu đến cuối cùng còn có không gian giao lưu cho người xem ở lại cùng phân tích, giống như bỗng chỗng nhảy vọt lên hàng phim điện ảnh IQ cao, đối với nền điện ảnh quốc nội lĩnh vực này vẫn còn bỏ trống.
Lý Thượng ở trong phim vào vai một nhân vật tên Đường Kính, là một kẻ yêu thích phim ảnh. Am hiểu đề tài phim kinh dị, hơn nữa thích tự mình làm đạo cụ.
Trên tàu điện ngầm, Đường Kính đang xem video trong điện thoại, đột nhiên có một mỹ nữ ghé đầu qua.
"Anh đang xem gì vậy?"
Đường Kính giơ điện thoại lên trước mặt nàng, "Tôi tự đạo tự diễn phim kinh dị, muốn xem cùng không?"
Mỹ nữ còn chưa đáp lại, lập tức hoảng sợ tránh né.
Đường Kính trong lòng kinh ngạc, sau lại nhìn màn hình điện thoại di động mới phát hiện, thì ra lúc này trên màn hình là cảnh hắn dùng bộ tóc dính máu siết chặt cổ mình.
Không ngờ người đẹp thế nhưng không sợ, lại đến gần cùng hắn xem.
Hai người cứ như vậy mà quen nhau.
Mỹ nữ thấy túi của Đường Kính đang mở, vội nhắc: "Trên tàu có nhiều loại người, anh tốt nhất nên đóng túi vào."
Kết quả vừa đóng được một lúc, túi lại không hiểu sao tự mở ra.
Máy quay chỉnh đến trong túi, bên trong chính là những đạo cụ kinh dị Đường Kính tự mình chế tạo, một bộ tóc giả dính máu.
Hai người cùng đứng ở ga tàu, trước khi rời đi Đường Kính hỏi: "Cô tên gì?"
Mỹ nữ nói: "Em tên Chương Tiểu Ninh."
"Có thể cho tôi số điện thoại không?" Đường Kính cả gan yêu cầu.
Mỹ nữ cười gật đầu, trực tiếp cầm máy của Đường Kính, lưu số mình vào.
Rồi sau đó viên quản lý trang web, còn có bác sĩ khoa tâm thần, cũng là Đường Kính một mình phân sức hai vai, mình cùng chính mình đối thoại. Điện thoại Chương Tiểu Ninh luôn báo bận, là bởi vì Đường Kính gọi đều là số của mình.
Cũng chính là trọn bộ phim từ đầu đến cuối chỉ có một mình Đường Kính.
Bởi vì tai nạn của bạn gái, hắn bị chứng mất trí nhớ cùng bệnh tâm thần phân liệt.
Vốn tưởng rằng màn đại nghịch chuyển này đã là phần kết, không nghĩ tới mặt sau còn có bất ngờ.
Đường Kính đột nhiên phát hiện camera có định trong phòng, hắn lấy băng hình theo dõi ra xem, thấy được toàn bộ quá trình quỷ áp giường, thì ra vẫn luôn là hắn dùng đạo cụ kinh dị tự ngược đãi.
Biết sự thật chân tướng, Đường Kính cũng không hoàn toàn suy sụp, hắn quyết định đem băng ghi hình này chế tác thành phim, giới thiệu cho một trang web, hi vọng có thể được truyền bá ở trên mạng.
Vì thế, hắn lại lên tàu điện ngầm.
Chung quanh hắn đã thay đổi một đám người khác, nhưng trong điện thoại như trước phát bộ phim kinh dị "Tự đạo tự diễn". Đến đoạn hắn dùng tóc dính máu siết cổ mình, thanh âm quen thuộc lại vang lên bên tai.
"Anh đang xem gì vậy?"
Nguyên tưởng rằng tất cả đều đã xong, thì ra chỉ mới là bắt đầu.
Nhạc cuối phim vang lên, cả rạp phim chợt sôi nổi.
Từ biểu cảm đó của người xem có thể thấy được, bọn họ tương đối vừa lòng với bộ phim này. Lúc ra ngoài, còn ở lại nghiên cứu thảo luận đủ loại phục bút, nội dung, hồi hộp...
Chỉ có Hàn Đông và Du Minh giữ im lặng đi ra ngoài.
Thẳng đến khi tiếng ồn ào càng lúc càng xa, chỉ còn lại 2 bóng người lẻ loi.
Đột nhiên, một tiếng rống giận dữ phát tiết vang lên.
"Nổ xịt sao?"
"Loại nội dung này cũng dám so với chúng ta?"
"Kháo, lo lắng nhiều ngày như vậy, quả nhiên quá coi trọng bọn họ!"
Du Minh đột nhiên thu hồi tươi cười, hừ lạnh nói: "Cậu không phải nói cậu không khẩn trương sao? Cậu không phải đặc biệt tin tưởng bản thân sao? Vậy cậu kích động gì?"
Hàn Đông cũng liếc mắt nhìn cậu, "Cậu không phải nói tin tưởng tôi sao? Vậy cậu lại kích động gì?"
Hai người đối diện với nhau một lúc, rốt cục phát ra tiếng cười không hề kiêng dè.
"Ha ha ha ha..."
(chương này hơi khó hiểu, cả mình dịch xong nhiều chỗ cũng không hiểu lắm)