Phong Mang

Chương 124 : Nâng chính mình lên

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Lễ hơ khô thẻ tre không đánh động bất cứ hãng truyền thông nào, cũng không mời cao tầng lãnh đạo công ty. Chỉ là đoàn phim trên dưới một trăm người cùng ngồi lại một chỗ uống chút rượu, tâm sự một chút, giống như một buổi tụ họp gia đình.



Du Minh mấy ngày này luôn luôn bị giam ở nhà Hạ Hoằng Uy, đã lâu không gặp Hàn Đông, tự nhiên có rất nhiều chuyện tán gẫu.



"Cậu vẫn luôn ở nhà Vương tổng?" Du Minh hỏi.



Hàn Đông gật gật đầu, "Cơ bản quay xong lại đến đó."



Ánh mắt Du Minh hơi hơi đổi đổi, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi: "Hai người... Ở cùng một chỗ?"



Vấn đề này thế nhưng lại đem đương sự Hàn Đông hỏi đến mơ hồ:



"Cậu nói bọn tôi có tính là cùng một chỗ không?"



Du Minh không nói gì, "Cậu hỏi ai vậy?"



"Không phải, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi phân tích một chút. Cậu xem ha, anh ta cho phép tôi ở lại nhà của mình, cho phép tôi vào phòng của mình, cho phép tôi cùng anh ta gần gũi, có phải chẳng khác nào ngầm thừa nhận quan hệ giữa chúng tôi hay không?"



Nếu chuyện này phát sinh trên người khác, nhiều lắm được cho là ái muội. Nhưng là phát sinh trên người Vương Trung Đỉnh, quả thật cũng đủ chứng minh vị trí của Hàn Đông ở trong lòng y rất quan trọng.



Nhưng Du Minh vẫn muốn nói: "Anh ta ngoài cho phép, chưa từng chủ động qua sao?"



Hàn Đông cẩn thận nghĩ một chút, có vẻ như thật đúng là chưa từng có, mỗi lần đều là hắn khởi xướng trước, Vương Trung Đỉnh nhiều lắm tính là phối hợp.



"Cậu không phải nói cậu còn chủ động quan tâm nữa liền không mang họ Hàn sao?" Du Minh đột nhiên nhớ tới mấy lời này.



Hàn Đông đã sớm ném ra sau đầu, một bộ tư thế phá bình phá trá, "Dù sao tôi cũng không muốn mang họ của nhà đó."



Du Minh, "..."



Hàn Đông lại cố vớt vát mặt mũi, "Tôi là một Đại lão gia nhi, chủ động chút cũng là tất nhiên, đúng không? Chủ động có lợi cho việc phân công trên giường trong tương lai."



(Đại lão gia nhi: 1 là chỉ người đàn ông trưởng thành, 2 là chỉ người chồng:3)



"Tương lai? Chẳng lẽ hai người bây giờ còn chưa có phân công xong?" Du Minh kinh ngạc.



Hàn Đông lại không còn mặt mũi nói, há lại chỉ là chưa phân công? Ngay cả việc chính còn chưa đâu vào đâu!



"Cái kia... Hai chúng tôi chính là dựa vào cảm giác."



Du Minh cảm thấy tiêu chuẩn cân nhắc chính để phán đoán giữa hai người đồng tính là tình yêu hay tình đồng chí là tình dục. Không có dục vọng, thậm chí còn không tính là vượt ranh giới, chứ đừng nói đến tình yêu...


Hắn cũng không biết Vương Trung Đỉnh ở bên ngoài.



Về bản lĩnh làm chuyện này của Hàn Đông, Du Minh đã lĩnh giáo qua. Hắn tuyệt đối thuộc loại tự HIGH, người ta đơn giản "bắn" xong là xong việc, hắn vẫn tự bản thân không buông tha chính mình, nhất định phải chơi đùa lưu manh một trận mới cam tâm.



Chân Vương Trung Đỉnh giống như bị nam châm hút trên mặt đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích.



Một màn này cũng từng xuất hiện qua trong mộng của y.



Ở trong mộng, Hàn Đông không phải tự nguyện, mà là bị y cưỡng bức. Vương Trung Đỉnh buộc Hàn Đông làm một vài động tác bất kham, thốt ra một những lời thô tục không chịu nổi...



Mà sự thật là Hàn Đông không cần y bức, liền tự mình đem mộng trình diễn ra thật rồi.



Tròng mắt Vương Trung Đỉnh càng ngày càng đỏ.



Hàn Đông duỗi cổ phát ra tiếng rên rỉ phóng đãng, hai cái đại chân dài theo eo mà đồng loạt run rẩy, tinh dịch phun tung toé lên lưng bàn tay.



Hạ thân Vương Trung Đỉnh đã muốn cứng đến không thành dạng rồi.



Nếu không phải nhìn thấy Hàn Đông lấy khăn giấy là để dùng vào mục đích quái đản này, y lúc ấy đã đẩy cửa vào rồi.



Bất quá Hàn Đông sau khi lau xong cũng không có ném, mà là cẩn thận gấp lại, đặt lên tủ đứng bên cạnh.



Trong đầu Vương Trung Đỉnh hiện lên vô số tác dụng biến thái của khăn giấy này.



Hàn Đông thế nhưng không cứ vậy mà ngưng hẳn! Bởi vì mục đích hôm nay của hắn không phải câu dẫn người nào đó, mà là nâng chính mình lên. Về phần nâng lên như thế nào, vậy phải nhìn Hàn đại gia bắn nhị liên phát không gián đoạn.



Vương Trung Đỉnh vốn tưởng rằng mình đã chịu đựng xong, kết quả lại bị kéo nhập vào nước sôi lửa bỏng bên trong.



Y bắt đầu ngại Hàn Đông cổ tay không đủ linh hoạt! Sờ không đủ tinh tế tỉ mỉ, phản ứng không đủ kịch liệt... Muốn đi "Chỉ đạo" rồi nhưng lại không chịu khuất thân đi vào khuôn khổ, cứ như vậy bất động.



Rốt cục, phát thứ 2 thuận lợi bắn ra.



Hàn Đông lại gấp khăn tay lại, đặt lên tủ đứng. Lấy hơi, chuẩn bị làm phát thứ 3.



Bởi vì thể lực giảm xuống, Hàn Đông cần chút hứng thú để kích thích cảm giác.



Ngay khi Vương Trung Đỉnh định nhấc chân khỏi mặt đất, Hàn Đông cư nhiên dùng tay nâng đầu v*, cố sức lè lưỡi liếm một chút, eo cũng run rẩy theo.



Vương Trung Đỉnh nháy mắt dùng đầu gối đẩy cửa ra, ầm một tiếng chấn vang, dọa Hàn Đông nhảy dựng.



Cái rắm! Khăn giấy còn chưacó gom đủ như thế nào đã đến rồi?