Phong Mang
Chương 146 : Ghen
Ngày đăng: 14:25 18/04/20
Thẳng đến khi bàn tay lão sư cuối cùng không còn dám đưa tới, mà là đầu hàng cho Phùng Tuấn một ánh mắt ám chỉ.
Phùng Tuấn rốt cục làm tư thế "STOP".
"Tốt lắm tốt lắm, có thể... cắt!"
Rất nhiều người còn chưa có trở về từ trạng thái khiếp sợ, các cơ trên mặt vẫn còn cứng. Không biết là ai đi đầu vỗ tay hai tiếng, lúc đầu là lưa thưa, liền nổi lên một trận, rồi mới tràn ra như hồng thủy phá đê.
Hàn Đông lễ phép bắt tay cùng lão sư.
Lão sư cảm thấy lực tay quá mức của Hàn đại mỹ nhân, mới chính thức tin đó là một nam nhân, hơn nữa còn là một tiểu hỗn tử hắn đã từng không xem trọng.
Mà vị được hắn khích lệ "Hoá trang xuất sắc nhất" Lý đại mỹ nhân, mọi người hiện tại đã hoàn toàn không nhớ nổi hình dáng rồi.
Kiếp sống lần đầu tiên nhìn nhầm, hơn nữa thái quá như thế.
"Mời hai vị diễn viên lên sân đấu, do lão sư cùng Calne đạo diễn đưa ra đánh giá khảo sát riêng."
Hàn Đông đi tới, Lý Thượng nhưng không thấy bóng dáng.
"Lý Thiên Bang đâu?" Phùng Tuấn hướng mắt hỏi nhân viên đi theo Lý Thượng.
Mười mấy người mới vừa rồi còn kêu gào "Lý công tử vô địch", lúc này toàn bộ héo rũ. Cuối cùng vẫn là trợ lý lo lắng trả lời một câu: "Lý Thiên Bang đi tẩy trang, bởi vì da anh ấy rất mẫn cảm với mỹ phẩm."
Phía dưới một mảng ồn ào.
Cuối cùng vẫn là Phùng Tuấn thay bọn họ giải vây, "Chúng ta sẽ không đợi, trong lúc lão sư cùng đạo diễn đưa ra đánh giá, các người thay Lý Thiên Bang ghi chép lại."
Lão sư trước tiên nhận xét cho Lý Thượng.
"Kỹ năng biểu diễn của Lý Thiên Bang phi thường xuất sắc, nắm chắc góc quay, trở thành đối diễn của cậu ấy tôi cảm thấy rất vui."
Nói đến Hàn Đông, lão sư lời ít mà ý nhiều.
"Tôi cảm thấy Vương tổng để cho tôi tới chỉ đạo Hàn Đông, quả thực quá coi trọng tôi rồi!"
Mọi người cười to, vỗ tay liên tục.
Tiếp theo đến phiên Calne.
Calne so với lão sư nói thẳng hơn, lão sư tốt xấu trả lại cho Lý Thượng một chút ghi nhận, Calne trực tiếp trước mọi người tuyên bố: "Nam chính bộ phim này là Đông Đông! Muốn thay đổi cậu ấy trước hết phải đổi tôi!"
Hàn Đông lúc ấy cảm giác như bị một luồng điện đánh trúng, đang trong lúc say mê, đột nhiên quét đến một khuôn mặt ở ngay bên cạnh Calne, liền vội vàng khôi phục chính sắc.
"Hôm nay em biểu hiện thế nào? Không để anh phải xấu hổ đi?" Hàn Đông giọng điệu vui vẻ hỏi.
Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Sao em lại khiến tôi xấu mặt được? Biểu diễn phấn khích đến như vậy, nói nhảy lên người người ta liền nhảy lên, khiến lão sư chân tay lúng túng, ai có phong cảnh đó của em?"
Hàn Đông càng nghe càng thấy không thích hợp, "Anh có ý gì?"
"Không có gì." Vương Trung Đỉnh lại ôn hoà.
Đáng tiếc thái độ này của y không hề có tác dụng, Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, một biểu cảm "Tôi không thèm tính toán với anh", liền nghiêng qua nằm trên vai của y ngủ.
Nếu là trước kia, Vương Trung Đỉnh khẳng định muốn đem tên vô tâm vô phế này ném ra ngoài cửa sổ. Nhưng hiện tại nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi vì rất muốn chiếm giữ, sợ không nhặt lại được nữa.
Hàn Đông sau khi gỡ được gánh nặng, bình thường sẽ ngủ một giấc dài.
Vương Trung Đỉnh biết rõ thuộc tính này của hắn, trực tiếp lấy điện thoại của hắn tắt đi.
Kết quả, lúc Hàn Đông tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày thứ ba.
Mở mắt ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ.
"Ta thiên... Đây là chạy đến đâu rồi?"
Hàn Đông từ từ ngồi dậy trên giường, dùng chân thử thử áng chừng sàn nhà thủy tinh trong phòng, cảm giác không cẩn thận liền rơi vào trong biển rộng. Đi chân trần đi đến ban công, trước mắt là một khoảng mênh mông xanh ngọc, nhộn nhạo trong tầm nhìn, khung cảnh vô cùng đồ sộ.
Không phải là Vương Trung Đỉnh cố ý chơi lãng mạn, thừa dịp mình lúc ngủ đóng gói đem đến Maldives chứ?
Đang nghĩ ngợi tới, một thanh âm xa lạ vang lên sau lưng.
"Tiên sinh, mời dùng bữa sáng."
Hàn Đông quay đầu thấy nhân viên phục vụ, vội hỏi: "Đây là không phải Maldives đấy chứ?"
Không ngờ, nhân viên phục vụ nói: "Maldives sao có nước biển xinh đẹp như vậy?"
"Vậy tôi đang ở đâu?"
"Australia."
Hàn Đông kinh ngạc, "Australia?"
"Vâng, Vương tổng đã mua mộthòn đảo nhỏ ở đây."