Phong Mang

Chương 147 : Ngọt ngào

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


(Chương này 4000 từ @@ ngại quá H cao đến không báo trước (+,.., +)



"Anh đừng làm tôi sợ, tôi đây đặc biệt dễ tin người." Hàn Đông nghiêm trang nói.



Người phục vụ nhịn không được cười nói, "Tôi không dọa ngài, vốn dĩ đảo chủ bởi vì vấn đề kinh tế cần chuyển nhượng, Vương tổng liền mua làm quà cho ngài."



"Gì???? Tặng cho tôi????"



Nếu Hàn Đông mới vừa rồi còn bán tính bán nghi, lúc này chính là thật sự bị dọa chết.



Người phục vụ rất nghiêm túc nói: "Đúng, đây là một hòn đảo nhỏ hình trái tim, ngài hiện tại chính là đảo chủ."



"Vẫn là hình cái mông?????" Hàn Đông tê liệt ngồi trên ghế.



"Hòn đảo này là trạng thái bán khai phá, trên đảo có bãi biển nguyên thủy cùng thảm thực vật phong phú, còn có sinh vật biển đủ loại hình dạng màu sắc. Ngài có thể xem tài liệu ngay tại chỗ, kiến trúc nhà, hầm rượu, trang viện, tùy ý quy hoạch và quản lý khu vực này."



Đối với một người thích mân mê mà nói, sở hữu một nơi có thể muốn làm gì thì làm quả thực là giấc mơ cuối cùng.



"Đừng nói nữa." Hàn Đông một bộ dạng thở không nổi.



Người phục vụ nói tiếp: "Đảo tư nhân có đủ tính bí mật, đặc biệt thích hợp với thân phận này của ngài đến đây nghỉ phép. Mặt khác ngài còn có thể cho thi công thành thắng cảnh, lúc ngài không ở có thể cho người khác thuê để thu lợi nhuận."



Còn có thể kiếm tiền????



Hàn Đông hai mắt trắng dã, khóe miệng co giật, một bộ dạng bất tỉnh nhân sự.



Người phục vụ bị dọa, dùng sức lay người Hàn Đông, "Tiên sinh? Tiên sinh?"



Hàn Đông đột nhiên nhảy lên, phát ra tiếng cười phóng túng thiếu đánh.



Người phục vụ bất đắc dĩ, "Mau dùng bữa sáng của ngài đi."



Hàn Đông thế nào còn nuốt trôi được? Cả người đều bị vây bởi trạng thái không thể khống chế, điên cuồng liều mạng chạy khắp đảo, trong lòng hưng phấn kích động đến độ khó có thể dùng lời nói mà hình dung được. Thiên đường! Đây tuyệt đối là Thiên đường a! Người nào cản trở ta nhất định sẽ giết!



Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...



Vương Trung Đỉnh đứng cách thật xa liền thấy một cơn gió xoáy đang quét đến hướng mình, mặc dù y đã chuẩn bị nghênh đón thật tốt, nhưng vẫn bị lực xung thật lớn làm cho lùi về sau hai bước.



Hàn Đông nhảy lên trên người Vương Trung Đỉnh, không có trình tự gì mà kích hôn y. Vương Trung Đỉnh nhanh chóng bị nhiệt tình của Hàn Đông nướng chín, hơn nửa ngày mới khiến hắn ổn định lại được.



"Vì sao tặng em hòn đảo này?" Hàn Đông hỏi.



Kỳ thật sau khi 《 trộm ảnh 》 đại bán, Vương Trung Đỉnh đã muốn tặng Hàn Đông một món quà lớn làm phần thưởng. Lúc ấy chưa nghĩ ra tặng cái gì, sau lại nghe được Hàn Đông trong lúc mơ ngủ lầu bầu muốn đi chơi, lại oán giận Vương Trung Đỉnh không cùng hắn chơi, mới quyết định mua một thánh địa giải trí như vậy.



Đương nhiên, Calne cũng là chất xúc tác, nếu như không có hắn kích thích, Vương Trung Đỉnh có lẽ sẽ không thể lập tức hạ quyết tâm dứt bỏ công tác hảo hảo dẫn Hàn Đông chơi vài ngày.



"Sao anh lại hiểu em như vậy? Sao anh lại yêu em như vậy? Bị em hoàn toàn thu hút như vậy? Không tiếc bất kì giá nào chỉ vì muốn em cười một cái như vậy?"



Cho dù lời Hàn Đông nói đều hoàn toàn là thật, nhưng Vương Trung Đỉnh suy nghĩ: Lời này như thế nào cũng không nên là từ miệng em nói ra đi?



Nháo loạn đủ rồi, Hàn Đông đột nhiên lại héo rũ, đầu cúi trên vai Vương Trung Đỉnh, bày ra một bộ dạng mềm yếu.



"Anh như vậy sẽ làm em lo lắng."



Vương Trung Đỉnh đưa tay đến trên ngực Hàn Đông... Cái rắm! Tim vẫn đập chậm ổn định như vậy, vừa thấy đã biết là không hề để tâm.



"Hắc hắc..." Hàn Đông đê tiện cười đánh tay Vương Trung Đỉnh, "Đừng gấp gáp như vậy đi ~ "



Vương Trung Đỉnh đương nhiên không nóng vội, y còn rất nhiều nợ còn chưa tính xong với hàng này đâu.



Thấy mặt Vương Trung Đỉnh chợt lạnh xuống, Hàn Đông cố ý túm tay y quay lại ngực mình, sủng nịch cười.



"Anh sờ đi, cho anh sờ được không..."



Vương Trung Đỉnh đông cứng giật trở về, "Đây không phải vấn đề sờ hay không sờ..."



"Vậy anh sờ đây!" Hàn Đông lạ cố ý túm tay Vương Trung Đỉnh đặt lên mông của mình.



Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhớ tới chuyện Hàn Đông bị lão sư kéo quần, sắc mặt lại càng trầm.



"Em có phải với ai cũng tùy tiện như vậy?"



Hàn Đông vẫn lớn giọng: "Em chỉ tùy tiện với đàn ông, trước mặt tiểu cô nương luôn luôn quy củ."



Vương Trung Đỉnh chán nản, "Em quy củ với Tiểu cô nương có cái tác dụng thỉ gì? Tiểu cô nương nào lại nhớ đến cái mông của một người đàn ông?"
"Này, chuyện gì đây?" Hàn Đông đè lại cổ tay Vương Trung Đỉnh.



Vương Trung Đỉnh cũng làm vẻ mặt khó hiểu, "Làm sao vậy? Làm đau sao?" Y tự cảm thấy độ mạnh yếu vừa đủ.



Hàn Đông một bộ biểu tình buồn cười, "Anh không phải là muốn làm em đi?"



Sự thật chứng minh, đáng cười chính là hắn.



"Chẳng lẽ còn có khả năng khác sao?" Ngón tay Vương Trung Đỉnh lại đưa tới.



Chân Hàn Đông mềm nhũn, vội vàng ngăn đón.



"Em nghĩ có lẽ anh lầm rồi, em làm TOP." Nghiêm trang nói.



"Tôi cũng vậy." Vương Trung Đỉnh tìm được một vị trí đặc biệt.



Hàn Đông biểu tình như gặp phải sói đuổi, "Không phải đâu? Hai người đều ở trên thì như thế nào cùng làm a? Đây không phải là anh đang đùa sao?"



Vương Trung Đỉnh lại hung hăng chọc xuống đúng chỗ, chứng minh cho Hàn Đông mình không phải là đùa giỡn.



Quả nhiên, Hàn Đông một giây liền tê liệt.



"... Được... Ông đây không tính toán với anh nữa... coi như làm... làm mẫu cho anh... A a a... đừng đâm..."



Cho tới nay, Hàn Đông vẫn không biết là thói quen "con số khống" của Vương Trung Đỉnh thực chất có tác dụng gì, ngày hôm nay ở trên giường, hắn rốt cục lĩnh hội được tinh chuẩn y mang đến không chỉ là hưởng thụ bình thường.



Trước tiên là về khuếch trương, bất luận là góc độ, mạnh yếu hay là tốc độ ngón tay, thoải mái đạt đến độ nghịch thiên. Hàn Đông toàn bộ quá trình không hề cảm thấy đau, gần như là thích liền hoàn thành một thử thách yêu cầu cao độ.



Dù là trong khoảnh khắc thâm nhập kia, Hàn Đông cũng không cảm thấy quá khó chịu.



Ngược lại là Vương Trung Đỉnh, lần đầu tiên thích đến không thể nén xuống, trước mặt Hàn Đông phát ra tiếng gầm.



Quy luật vận động tiếp theo mới thật là làm cho Hàn Đông thỏa mãn đến lật người.



Vương Trung Đỉnh từ nhanh đến chậm, khi mờ khi tỏ, khi vừa đủ khi sáp nhập cực độ, tinh chuẩn kia đến làm cho người ta cam tâm tình nguyện quỳ liếm cho y, tần suất sáp nhập kia không nhanh không chậm... Khiến Hàn Đông sướng đến gào khóc, vò kéo tóc Vương Trung Đỉnh nói hết đủ loại dâm ngôn đãng ngữ.



"Anh quá lợi hại... Trung Trung... Em chịu không nổi... Thao em... A a a... cứ như vậy... không được ngừng thống vào trong chỗ sâu... Thoải mái chết... nha nha nha..."



Theo độ thích ứng dâng lên, Vương Trung Đỉnh lại bắt đầu điều chỉnh tần suất cùng độ mạnh yếu, cho Hàn Đông "đau" đến tận cùng, bắt tình yêu của Hàn Đông đối với mìnhnháy mắt thăng hoa.



"Như thế nào lại thoải mái như vậy... Thao chết em đi..."



Mê luyến Vương Trung Đỉnh đối với Hàn Đông cũng tuyệt đối lên tới độ cao mới, lại lãng lại thấp lại nhanh, đã muốn vượt qua giới hạn chịu đựng của y, khiến cho y từng bước một mà bại lộ chính mình.



Từ tư thế bảo thủ nhất lúc đầu, đến Hàn Đông quỳ sấp ở phía trước, Vương Trung Đỉnh nhấc một cái chân của hắn, bộ phận giao hợp bại lộ trong đáy mắt, vừa thao vừa thưởng thức hình ảnh phun ra nuốt vào dâm mỹ.



Từ thần thái ẩn nhẫn lúc đầu, càng về sau gương mặt càng tiêu hồn đến vặn vẹo.



Từ tiếng gầm nhẹ lúc đầu, càng về sau càng liều lĩnh thô tục.



...



Sau Hàn Đông lại ghé vào trên người Vương Trung Đỉnh, hai người nhìn thẳng vào đối phương.



Hai tay Vương Trung Đỉnh bóp lên cánh mông Hàn Đông, từ dưới lên phía trên mà thao, Hàn Đông thì ngậm chặt đầu ngực Vương Trung Đỉnh, phía dưới lắc mông phối hợp nhịp nhàng.



"Thích không?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



"Ân... thích chết..."



"Sau này còn để tôi thao không?"



"Có, có,..."



Vương Trung Đỉnh đột nhiên làm mạnh hơn, níu chặt lấy mông Hàn Đông một phen mãnh liệt mà làm, "Còn dám lẳng lơ với người khác không?!!"



Hàn Đông sướng gào khóc cầu xin tha thứ.



"Không... Không... Để cho anh thao thôi..."



Vương Trung Đỉnh chỉ cảm thấy một dòng nhiệt lưu bạo tạc ở bụng tản ra, như sóng lớn thổi quét hai người, ôm chặt cứng thân thể cùng nhau chấn động.



Một khắc này, hai người đều có cảm giác sau này sẽ không thể sống nổi nếu thiếu đối phương nữa.