Phong Mang

Chương 148 : Thắng lợi trở về

Ngày đăng: 14:25 18/04/20


Nửa đêm, Hàn Đông vừa định lật người nằm thẳng, liền bị cái mông đau đớn làm cho nghẹn nuốt một hơi.



"Hisss ─ "



Vương Trung Đỉnh nghe được tiếng động tỉnh lại, liếc mắt sang nhìn Hàn Đông, trên mặt không hề thấy một chút đồng cảm hay thương hại nào.



"Có phải mông đau không?"



Hàn Đông cười cười, "Không đau."



Vương Trung Đỉnh hừ lạnh một tiếng, "Ai bảo em bắt được ngon ngọt liền không chịu dứt? Tôi đã nói làm đủ rồi, nếu còn tiếp tục làm tới em nhất định sẽ chịu khổ, em lại không nghe."



Hàn Đông nhỏ giọng lầu bầu, "Em là không nghe lời anh, nhưng anh cũng quá nghe em đi?"



Vương Trung Đỉnh nghẹn lời, nửa ngày mới thốt ra được một câu.



"Đau cũng tự đi mà chịu."



Hàn Đông sâu kín thở dài, ra vẻ một tâm trạng trầm mặc.



Qua một lúc, thanh âm của Vương Trung Đỉnh mới lần thứ hai vang lên.



"Để tôi xem một chút xem có nghiêm trọng không."



Hàn Đông lập tức nhanh chóng cởi quần nhỏ xuống quá mông, không hề có cái gì gọi là rụt rè.



Vương Trung Đỉnh chỉ liếc một cái liền hỏa tốc quay đi, chỗ sưng gần như chưa đỡ chút nào, vì thế lại xuống giường đi lấy thuốc mỡ và tăm bông vô trùng.



Kết quả khi dùng tăm bông bôi thuốc cho Hàn Đông, cúc hoa của hàng này lại khẩn trương lên, bắt đầu vặn eo lắc mông, gào ầm kêu ngứa. Hơn nữa Đại Điểu phía trước hăng hái ngóc đầu lên, các loại cảm giác lại rục rịch sống lại.



Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa, "Em thôi được rồi a."



Da mặt Hàn Đông còn dày hơn nghiêm túc hỏi lại: "Em làm gì anh?"



Vương Trung Đỉnh không nói lời nào, rất nhanh thoa xong, một tay kéo quần lót của Hàn Đông lên.



"Đi ngủ!"



Hàn Đông có khi nào lại nghe lời như vậy? Cùi chỏ đặt lên ngực Vương Trung Đỉnh, ánh mắt tai quái đánh giá trên mặt y, ngoài miệng bám riết truy vấn không tha: "Em làm sao anh nào?"



Vương Trung Đỉnh cố nén ngọn lửa khó chịu trong lòng, bình tĩnh đem Hàn Đông gạt sang một bên.



Hàn Đông lại đặt bàn tay lên trên cái bụng bằng phằng phẳng của Vương Trung Đỉnh, mò đến lỗ rốn nhỏ, vẫn không ngừng hỏi: "Em rốt cuộc làm sao anh? Ân?"



"Em không ngủ sao? Không ngủ được thì đi ra ngoài!" Vương Trung Đỉnh quả nhiên đen mặt.



Hàn Đông nhanh chóng rụt tay về.



Cũng không được bao lâu, Vương Trung Đỉnh đột nhiên nghiêng người lại đè Hàn Đông ở dưới thân.




Du Minh định nhãn nhìn thấy, Hàn Đông cầm trên tay chính là một viên đá có khả năng biến màu kỳ lạ, vẻ ngoài mượt mà sáng bóng, phi thường xinh đẹp cá tính. Loại đá này gọi là "Úc bảo", cũng gọi là Âu bạc, là bảo thạch sản tự của Australia, người phương Đông cho rằng nó tượng trưng cho sự thánh khiết. Hàn Đông cảm thấy đặc biệt thích hợp với khí chất của Du Minh, cho nên liền trộm về.



Du Minh đặc biệt thích, ánh mắt đã ảm đạm vài ngày rốt cục có thần sắc.



Bất quá cậu vẫn phải hỏi: "Cậu tặng cho tôi, Vương tổng sẽ không ăn dấm chua chứ?"



Hàn Đông lúc này bày ra một tư thế duy ngã độc tôn, "Anh ta dám ghen? Làm chết anh ta luôn!"



(duy ngã độc tôn: trên trời, dưới trời, chỉ có một mình ta là tôn kính nhất).



Du Minh liền cất viên đá vào túi áo.



Sắc mặt Hàn Đông đổi đổi, "Cậu còn muốn mang ra ngoài a?"



"Đúng vậy, tôi thích gì đó bình thường đều mang theo bên mình."



Ngữ khí Hàn Đông hơi có vẻ không được tự nhiên, "Cái này... Cậu tốt nhất nên đặt ở ký túc xá, viên đá này quá nổi bật, mang ra ngoài nhất định sẽ bị người ta trộm."



Du Minh ngẫm lại thấy có lý, vì thế cẩn thận cất vào trong hộp, lúc này Hàn Đông mới yên lòng lại.



"Cậu ăn cơm tối chưa?" Du Minh hỏi.



Hàn Đông rõ ràng chưa, nhưng bởi vì không muốn phải thải ra, lại nói mình đã ăn.



Du Minh hình như có chút thất vọng.



"Tôi có thể đi ăn cùng cậu." Hàn Đông nói.



Du Minh lắc đầu, "Tôi không muốn ra ngoài ăn, tôi là muốn gọi đồ đến nhà ăn cùng cậu! Bọn họ chỉ nhận chuyển hóa đơn 50 tệ trở lên, tôi một mình không ăn hết nhiều như vậy."



Hàn Đông nhớ rõ trước kia Du Minh đặt cơm thường bảy tám chục, đôi khi chỉ chọn chọn vài món còn không ăn những món còn lại, sao đột nhiên lại tính toán như vậy?



"Bỏ đi, tôi nấu vài món a." Du Minh xoay người vào bếp.



Hàn Đông nhìn bóng lưng Du Minh, cảm giác có gì đó là lạ, hắn lên mạng xem tình hình tin tức gần đây, mới phát hiện mình mới đi vắng mấy ngày, trên người Du Minh thế nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.



"Ta kháo! Ai cmn độc miệng như vậy a?" Hàn Đông chửi mắng cái máy tính.



Du Minh từ bếp ngó đầu ra, nhìn Hàn Đông hỏi: "Làm sao vậy?"



Hàn Đông có mấy lời muốn thốt ra, nhưng lại cố nuốt trở vào.



"Không có việc gì, cậu đừng nấu nữa, ta đặt đồ bên ngoài đi."



Du Minh buồn bực, "Cậu không phải ăn rồi mới đến sao?"



"Ăn quá sớm, giờ lại đóibụng."