Phong Mang
Chương 152 : Đáng đời cậu
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Ba ngày sau đó, Du Minh chính thức tiến tổ.(bắt đầu quay phim)
Ngày trước khi Du Minh quay phim thường không đi cùng các thành viên khác trong đoàn, hoặc là trang bị phòng xe, hoặc là tự trả tiền ở lại khách sạn năm sao gần đó. Bây giờ không còn loại đãi ngộ này nữa, nhà sản xuất sắp xếp cho cậu cùng đoàn phim ngủ tại khách sạn, còn ấn định phòng ở cho cậu.
"Cậu vào đoàn muộn, cứ ở tạm một phòng như vậy, cố chịu chút đi." Người phụ trách sinh hoạt nói.
Du Minh cũng không có ý kiến, "Cứ ở phòng này đi, cũng ổn mà."
Sau khi người phụ trách đi, Du Minh xách hành lý vào, xếp đặt gọn gàng.
Ngay khi cậu lấy chăn ra định trải lên giường, đột nhiên phát hiện trên vỏ chăn có một vết bẩn lớn, giống như là một vết nước bọt, nhìn cực độ ghê tởm.
Du Minh đi tìm quản lý khách sạn phản ánh tình hình, thái độ quản lý rất lãnh đạm.
"Phòng đó đã được đoàn các cậu bao từ lâu, vệ sinh cũng là có chuyên gia phụ trách. Chưa được nhà sản xuất của các cậu cho phép, chúng tôi không thể tùy tiện đi vào phòng các cậu."
Nghe nói như thế, Du Minh lại gọi điện thoại cho người phụ trách.
Không ngờ, người đó so với quản lý thái độ còn tệ hơn.
"Vừa rồi hỏi cậu được chưa, cậu nói ổn rồi, hiện tại lại chê điều kiện không tốt, cậu có ý gì?"
Du Minh trả lời: "Tôi không phải chê điều kiện không tốt, tôi chỉ là muốn phản ánh lại..."
"Không thích ở thì đừng ở!" người phụ trách lạnh cứng ngắt lời Du Minh, "Cậu không phải có rất nhiều tiền sao? Tự mình đặt khách sạn đi!"
Du Minh không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Trợ lý đã bị cậu sa thải, Du Minh chỉ có thể tự tay mình dỡ vỏ chăn xuống đem đi giặt. Kết quả phòng giặt của khách sạn đột nhiên khóa cửa, hỏi phục vụ, họ nói là máy giặt bị hỏng.
Rơi vào đường cùng, Du Minh lại đành tự tay giặt.
Giày vò một trận liền giằng co đến hơn một giờ đêm, nằm xuống chưa đến hai giờ, đã bị chuông điện thoại đánh thức rồi.
"Năm giờ bắt đầu quay, nhanh chóng đến studio chuẩn bị đi."
Du Minh vội vàng rời giường, dọn dẹp một chút rồi xuống lầu. Kết quả đợi hơn nửa giờ, vẫn không thấy bất kì người nào trong đoàn đi xuống.
Có một gã bảo vệ lắc lư đến bên cạnh, hỏi: "Cậu là cùng một đoàn với bọn họ sao?"
Du Minh gật gật đầu.
"Xe đoàn phim đã lái đi rồi." Bảo vệ nói.
Du Minh thắc mắc, "Rời đi khi nào?"
"Ba rưỡi."
Du Minh vừa nhìn đồng hồ, cũng đã bốn rưỡi, xe của đoàn có vẻ như không hề chờ cậu đã lái đi.
Bởi vì nơi này cách studio không xa, đường hẻo lánh xe taxi lại thiếu, cho nên Du Minh không có bắt xe, một mạch chạy vội tới studio, khi đến nơi cả người đều mệt đến tê liệt.
Kết quả, studio bị khóa.
Du Minh ngây ngốc nhìn trường quay không một bóng người, mồ hôi rơi thành dòng xuống đất tí tách.
Cậu nhanh chóng kéo chăn phủ lên người, giả vờ đã nằm úp sấp ngủ.
Nhưng lần này người vào không phải Hàn Đông, mà là Hạ Hoằng Uy.
Hạ Hoằng Uy chỉ nghe nói lúc Du Minh quay phim bị làm khó dễ, mông bị ăn không ít đau đớn, về phần đau đớn này nghiêm trọng bao nhiêu, hắn cũng không rõ.
Hắn là ôm tâm tính chế giễu tới, nhưng nhìn thấy bộ dạng Du Minh nằm úp sấp lên ngủ, đau lòng cứ thế mà bắt đầu tràn ra.
Du Minh nghe ra tiếng bước chân không phải Hàn Đông, nhưng cực lực cố nén không ngẩng đầu lên.
Hạ Hoằng Uy đi đến bên giường Du Minh ngồi xuống, muốn lật chăn Du Minh ra xem tình trạng của cậu, lại bị tay Du Minh giữ lấy.
"Đi ra ngoài." Hai chữ ngạnh sanh.
Đau lòng của Hạ Hoằng Uy nháy mắt bị tức giận lấn át, tới lời quan tâm trên miệng cũng thay đổi thành một hương vị khác.
"Nghe nói cái mông của cậu bị người ta đánh?"
Du Minh như trước quật cường nghiêm mặt không nói lời nào.
Hạ Hoằng Uy triệt để bị chọc tức, trực tiếp thêm một cái tát lên vết thương của Du Minh.
"Tôi chính là tới xem chuyện cười của cậu, thuận tiện tặng cậu ba chữ: đáng — đời — cậu."
Quẳng xuống một câu tàn nhẫn này, Hạ Hoằng Uy cũng bước đi không quay đầu lại.
Một khắc tiếng đóng cửa vang lên, sống lưng Du Minh vẫn còn cứng ngắc nâng cao. Không biết qua bao lâu, bả vai đột nhiên liền sụp xuống, nước mắt bất ngờ không đề phòng cứ thế trào ra.
Hàn Đông chạy tới cửa công ty, đột nhiên cảm giác ngực khó chịu, cước bộ lại dừng lại.
Tiểu Lương quay sang hắn hô to.
"Này, tôi ở đây!"
Hàn Đông phảng phất giống như không nghe thấy, đột nhiên xoay người chạy trở về.
Hạ Hoằng Uy đi rồi, cửa phòng Du Minh vẫn mở. Lúc Hàn Đông đi tới, Du Minh đang khóc đến lợi hại. Đây là lần đầu tiên Hàn Đông thấy Du Minh khóc, lúc ấy cảm thấy tim mình đều vỡ nát.
"Cậu làm sao vậy?" Hàn Đông hỏi.
Du Minh nháy mắt dừng tiếng khóc, nhưng là như trước không nói chuyện.
Hàn Đông đột nhiên ý thức được gì đó, một phen xốc chăn Du Minh lên.
Một mảng lớn xanh tím đập vào mắt.
Hàn Đông cả người đều cứng lại rồi.
Du Minh gắt gao túm tay hắn cầu khẩn nói: "Cậu đừng đi gây chuyện, tôi xin cậu."
Hàn Đông đột nhiên hướng cậu cười, chưa từng cười đến "Thiện lương" như vậy.
"Yên tâm, tôi sẽ không đi."