Phong Mang
Chương 157 : Gào khóc ngao ngao
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Hàn Đông đang ăn, đột nhiên bị nghẹn.
"Làm sao vậy?" Du Minh hỏi.
Hàn Đông cố sức nuốt xuống, giọng điệu rất khẩn trương nói: "Tôi đột nhiên có dự cảm bất thường."
"Dự cảm gì?"
Hàn Đông làm ra vẻ cẩn thận, "Tôi tính ra ký túc xá là một điềm xấu, đêm nay không nên về."
Thần kinh Du Minh đang căng chặt nháy mắt lơi lỏng, hừ lạnh nói: "Cậu không muốn tiếp tục ở lại ký túc xá thì cứ nói thẳng thôi."
"Không phải, tôi thật sự tính ra ký túc xá nhất định có chuyện."
Du Minh trực tiếp đứng dậy thanh toán, "Tôi đây đi về trước, cậu từ từ ăn, ăn hết thích đi đâu thì đi."
"Đợi lát nữa!" Hàn Đông cuối cùng thỏa hiệp, "Tôi sao có thể để cậu một mình tại nơi có điềm xấu!"
Nói xong quẳng đũa xuống liền đuổi theo Du Minh.
Du Minh đang muốn lấy chìa khóa, đột nhiên nghe được chi một tiếng, Hàn Đông trực tiếp đấy cửa ra.
"Kỳ quái, rõ ràng tôi đã khóa." Du Minh nhỏ giọng lầu bầu.
Hàn Đông thở dài một tiếng, "Tôi nghe thấy bên trong có động tĩnh, hình như là có trộm vào."
"Thế phải làm sao bây giờ?" Du Minh hỏi.
"Không việc gì, tôi dẫn cậu vào. Đánh thắng được tôi liền diệt trừ tên cẩu nô tài này, đánh không lại tôi cũng chạy."
Vì thế, hai người rón ra rón rén đi vào trong, bộ dáng lén lút lúc này đặc biệt hợp với tình thế.
Rất nhanh, cước bộ hai người liền cứng lại rồi.
Trước mắt xuất hiện 2 thân ảnh như hai pho tượng uy vũ, chiếm cả cái ghế sô pha dài. Mà bày đặt trên bàn trà trước mặt bọn họ, chính là "Tang vật" chính thức lục ra từ trong phòng.
Hàn Đông và Du Minh triệt để trợn tròn mắt.
Tay hai người còn đang kéo cùng một chỗ, gặp qua có tật giật mình rồi, chưa gặp qua còn chột dạ hơn trộm.
Hàn Đông duy trì sửng sốt vài giây, mạnh mẽ nắm chặt bàn tay Du Minh không buông.
Hàn Đông kinh ngạc, anh điều tra khi nào vậy?
Vương Trung Đỉnh nhìn bộ dạng Hàn Đông này không đánh mà khai càng tức giận, một mồi lửa đốt sạch váy Cỏ Lau.
"Đừng a!" Hàn Đông nóng nảy, "Đó là tâm ý của thần tượng người ta, sao anh có thể nói đốt liền đốt đây?"
"Không được tôi cho phép không gọi là tâm ý, chính là bụng dạ khó lường!" Nói xong rồi lại quay sang mông Hàn Đông quật một phen.
Hàn Đông đẩu M (nghiện ngược đãi) này thế nhưng lại bị đánh trúng dây thần kinh dũng cảm, không chỉ có không cầu xin còn khiêu khích Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi không sai, tôi sẽ không nhận sai! Có bản lĩnh anh thao chết tôi đi!"
Kết quả có thể nghĩ.
Vương Trung Đỉnh từ ngăn tủ bí mật lấy ra hơn mười bộ "trang phục đặc thù" khiến người ta thổ huyết, một hơi vứt trước mặt Hàn Đông.
"Em không phải thích mặc thứ này chụp ảnh sao? Mặc đi! Ngày hôm nay tôi cho em chụp đủ!"
Hàn Đông nháy mắt sửng sốt, mấy thứ này là từ đâu ra? Sẽ không phải là... Trung Trung, ngài như thế nào lại có tư tưởng này đây? Phải biết rằng quần áo này người ta cũng ngại ngùng không dám mua a!
Nhưng trên mặt vẫn như trước làm bộ diễn cảm khuất nhục khó có thể chịu được, "Không thể, cầu xin anh, đừng bắt em mặc!"
Vương Trung Đỉnh có thể không để bắt hắn mặc sao? Bình thường đã kéo không hạ mặt mũi, ngày hôm nay còn không hảo hảo lợi dụng đề tài để nói chuyện của mình một chút?
"Mặc! Từng cái từng cái đổi mà mặc!"
Hàn Đông làm biểu cảm miễn cưỡng mà thay quần áo, tiếp đó lại bị cưỡng chế bày ra các loại động tác không chịu nổi trước mặt Vương Trung Đỉnh. Trên mặt không vui, kỳ thật tạo dáng tương đương ra sức tuyệt đối chuẩn xác.
Hai mắt Vương Trung Đỉnh chuyển màu đỏ tươi, lồng ngực đã hừng hực Liệt Hỏa không thể ngăn chặn.
Hàn Đông lần này có thể nói "phát đánh kép" rồi, vốn dĩ Vương Trung Đỉnh hứng thú đối với thân thể hắn đều sẽ kiềm chế, ngày hôm nay tiện lần ghen tuông này biến kích thích không thể tiết chế thành "Trừng phạt".
Cuối cùng làm thích đến cái mũi Hàn Đông lên men, thừa dịp này khơi dậy cảm xúc trực tiếp nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu.
Vương Trung Đỉnh đột nhiên liền không ngang tàng nổi nữa.
Y muốn cứ như vậy mặc kệ không quản, cho Hàn Đông tự thực ác quả, lại không nỡ hạ tâm. Nhưng y cũng sẽ không dỗ người, hoặc có thể nói cho tới bây giờ chưa từng dỗ qua, cho nên ngồi cứng lại trên giường không được tự nhiên.
Hàn Đông diễn tới nghiện bây giờ chắn cũng đỡ không nổi, bả vai co rúm lại, hô hấp cảm giác vô cùng ấm ức, như là đang mạnh mẽ nhẫn nhịn. Nước mắt cũng không khống chế được tràn ra thành dòng ở khóe mắt, lại dùng tay lặng yên không một tiếng lau đi, cả quá trình một chút thanh âm đều không có.
Cần bao nhiêu đáng thươngcó bấy nhiêu đáng thương.