Phong Mang

Chương 158 : Ai có kỹ năng của ta?

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Vương Trung Đỉnh không được tự nhiên mà mở miệng: "Đừng giả bộ."



Hàn Đông há có thể từ bỏ ý đồ? Nước mắt dừng rồi lại ở một khắc không kịp đề phòng mạnh mẽ từng giọt tý tách rơi xuống, triệt để làm rối loạn thần kinh phán đoán của Vương Trung Đỉnh.



"Tôi vừa rồi đá em đánh em cũng không khóc, bây giờ khóc cái gì?"



Hàn Đông như trước không lên tiếng.



"Xấu hổ sao? Trách tôi không chừa mặt mũi cho em?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



Hàn Đông nghẹn ngào nói: "Không phải."



"Vậy là gì?"



"Em đột nhiên nhớ tới gia đình nhị đại gia, nhớ tới ông ta trước kia luôn động thủ với em..."



Vương Trung Đỉnh trong lòng thở dài: Cống hiến lớn nhất trong đời nhị đại gia kia thật không phải đã thu nhận người, mà là thành tấm mộc cả đời.



(Tấm mộc: lá chắn, ví với cái cớ viện ra để thoái thác che đậy)



Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn lấy khăn tay lau một phen trên mắt Hàn Đông, không nói gì.



Hàn Đông vừa nếm được ngon ngọt liền ngậm không bĩu môi nữa, nước mắt càng lau càng nhiều, càng lau càng nhiều, rất có loại khí phách ngươi còn không nói lời nào ta sẽ nhấn chìm cái nhà này luôn.



Vương Trung Đỉnh rốt cục nhịn không được mở miệng dỗ dành: "Được rồi, chẳng phải mới đá em hai cước sao? Ngẫm lại trước kia em quay phim, rơi đến sau lưng thành một khối xanh tím cũng không hé răng."



Hàn Đông khóc thút thít, "Cái này... này có thể giống nhau sao?"



"Sao lại không giống?" Vương Trung Đỉnh xoa xoa khóe mắt Hàn Đông.



Nước mắt đê tiện của Hàn Đông tiếp tục ròng ròng chảy xuống, "Em đá anh hai cước, trong lòng anh có thể thoải mái không?"



Đừng nói đá, Hàn Đông chỉ là ghẹo một chút, Vương Trung Đỉnh cũng sẽ có loại muốn gọt chết hắn!



Vương Trung Đỉnh bị Hàn Đông lừa đến suy bụng ta ra bụng người, vì thế kéo kéo cái đuôi thỏ của hắn, hỏi: "Mông còn đau không?"



Hàn Đông lại bắt đầu học theo Du Minh, vươn thẳng lưng làm một bộ dạng ta "không đau", ta rất "kiên cường".



Vương Trung Đỉnh liền vén chăn lên nhìn nhìn.



Kết quả phát hiện Hàn Đông quả thật không có gì có thể yếu đuối, trên cái mông một vết thương nhỏ cũng không có.



Hàn Đông cũng trộm liếc mắt một cái, lúc ấy một trận quặn đau như vậy, sao giờ một chút dấu vết đều không có đây? Chẳng sợ hồng một chút cũng được a!



Vì thế, hắn càng làm ra vẻ đáng thương.



"Anh cũng biết trước kia em kết giao 78 đối tượng đều là nữ, em chưa từng nghĩ tới có một ngày bị nam nhân cưỡi ở dưới thân. Anh thao không chỉ là cái mông của người ta, mà là cả tự tôn của em nữa! Anh nói thao thì thao a, anh làm gì còn thao tàn nhẫn như vậy? Mông người ta đau..." Hưởng thụ nước mắt tầm tã như mưa rào mùa hè.



Vương Trung Đỉnh nhìn bộ dạng này của Hàn Đông, thật sự vừa nổi lên một trận đau lòng vừa muốn tiếp tục hung hăng trừng trị một phen.



Bất quá cuối cùng cũng chỉ dùng tay mát xa cho hắn vài cái, không có tiến hành động tác tiếp theo.




Vương Trung Đỉnh sửng sốt, "Lĩnh giáo?"



Hạ Hoằng Uy tức giận đẩy y ra, "Tránh sang một bên."



Hàn Đông vừa nhìn thấy Hạ Hoằng Uy liền sợ.



"Anh... Anh đến đây làm gì?"



Hạ Hoằng Uy cư nhiên lại thật sự nhẫn nhịn không động thủ với Hàn Đông, mà chỉ giữ bộ mặt âm trầm nhượng Hàn Đông một bước nói chuyện.



"Nói ở đây." Vương Trung Đỉnh ngữ khí quyết đoán.



Thấy Hạ Hoằng Uy lại muốn trở mặt, Hàn Đông vội vàng hoà giải.



"Được được được... Ở đây nói, đi ra ngoài rất phiền toái, đi sang phòng tôi là được."



Kết quả, Vương Trung Đỉnh vẫn là lời nói kia.



"Vậy cũng đừng đi, ở đây nói."



Hàn Đông đô có chút không yên tâm, quay sang Vương Trung Đỉnh xấu hổ cười, "Không cần phải bày đặt như vậy đi?"



"Tôi là đề phòng em!"



"Á..."



Từ sau khi trải qua trận nháo này, ý thức phòng lang của Vương Trung Đỉnh liền vô cùng mạnh.



Y phát hiện cái gọi là quy luật tin tưởng vào tình yêu sẽ bên nhau trường cửu, cái gì tín nhiệm lẫn nhau, cái gì cho đối phương không gian tự do toàn bộ đều là cái rắm! Hàn Đông hàng này chỉ có thể lấy dây thừng cột lại, dùng roi mà quất, một khắc cũng không thể lơi lỏng!



Cuối cùng chọn lấy biện pháp hoà hợp, vẫn là tiến hành nói chuyện tại phòng khách, chẳng qua tất cả mọi người đều tránh đi, chỉ còn lại hai người Hàn Đông cùng Hạ Hoằng Uy.



Vương Trung Đỉnh ở ngay tiểu hoa viên bên ngoài cắt tỉa, nhìn vẻ mặt thanh thản, kỳ thật tâm đang treo so với bất kì người nào đều cao hơn.



Tây Tây thì thừa dịp mọi người không chú ý, ăn vụng thức ăn Hàn Đông để lại.



Vừa ăn vừa tự an ủi mình: Mẫu mực có ích lợi gì? Mẫu mực chính là tạo điều kiện cho người khác sa đọa.



Ba của ta ngốc, nhưng ta không ngốc!



Hạ Hoằng Uy vốn là muốn lĩnh giáo Hàn Đông cách ở chung với Du Minh, muốn Hàn Đông chỉ dạy phương diện nào hấp dẫn Du Minh, từ đó rút ra kinh nghiệm, sửa lại những chỗ không tốt.



Kết quả mở miệng nói lại biến thành thái độ khác.



"Cậu rốt cuộc có chỗ nào tốt?"



Hàn Đông khiêm tốn cười cười, "Tình hình cụ thể chi tiết mời xem weibo Trung Trung."



Hạ Hoằng Uy, "..."