Phong Mang

Chương 163 : Khó có thể tiêu tan

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Vương Trung Đỉnh đã thành túc chờ ở nhà hai ngày nay, hôm nay cuối cùng cũng nhận được điện thoại của lái xe.



Tài xế đã hứa sẽ mang Hàn Đông bình an vô sự trở về, nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn một mực muốn tự mình đến đón.



Mười mấy phút sau, hai chiếc xe tụ lại ở trên đường.



"Quá nguy hiểm, hơi kém bị chủ tịch phát hiện." Tài xế biểu tình vẫn còn sợ hãi.



Vương Trung Đỉnh lại bình tĩnh, "Vất vả cho cậu."



Tài xế cười cười, "Phải là vất vả Hàn Đông mới đúng, may là có chiêu này của cậu ấy, nếu không tôi ngồi xổm đến sang năm cũng chưa chắc có thể dò được địa chỉ phòng tân hôn của chủ tịch."



"Cậu đi về nghỉ ngơi sớm một chút, mấy ngày nay khổ cực rồi."



"Vâng, Vương tổng cũng nghỉ ngơi sớm một chút."



Một khắc trước khi tài xế vừa rời đi, Vương Trung Đỉnh vẫn là một bộ biểu tình hờ hững tự nhiên. Chờ người ta vừa khuất bóng, Vương Trung Đỉnh liền vèo lao vào trong xe, hung hăng hôn một cái trên mặt Hàn Đông.



Giỏi lắm!



Tạm thời dừng cảm xúc kích động, Vương Trung Đỉnh lái xe mang Hàn Đông về nhà.



Tháo trang sức, tắm rửa, kiểm tra thân thể...mới làm được một nửa, Hàn Đông liền tỉnh.



"Mẹ kiếp, đây là ở nhà sao?" Bàn tay của Hàn Đông các loại xoa các loại vặn vẹo ngũ quan Vương Trung Đỉnh.



Vừa rồi lúc Hàn Đông chưa tỉnh, Vương Trung Đỉnh là các loại tri kỷ các loại ôn nhu. Chờ hắn vừa tỉnh, gánh nặng chồng chất lại dâng lên.



"Bị đánh không?" Tức giận hỏi.



Hàn Đông nhất định không thể ẩn nhẫn, nhất định không thể khách khí với hai vị anh em kia. Vì thế đem tình huống bị đánh thêm mắm dặm muối kể một hồi, đem bọc chiếu đánh đổi thành trực tiếp đánh, vẻ mặt mong mỏi lão công mở rộng chính nghĩa.



Không ngờ, Vương Trung Đỉnh hừ nói: "Đánh em cũng đáng."



Hàn Đông một bộ diễn cảm khổ đại thù sâu, "Anh xem em đã bị đánh thành cái dạng gì rồi?" Nói xong liền vun vút tìm trên người, kết quả lại không một dấu vết.



"Cái rắm, hai tên này tuyệt đối là đồ đệ của anh, đánh người đau đớn không có dấu vết! Em đã nói với anh lúc ấy tuyệt đối..."



Vương Trung Đỉnh đặc biệt không muốn nghe chuyện này, liền trực tiếp ngắt lời.



"Được rồi, nhanh chóng ngủ đi."



Hàn Đông rất nhanh lại ngủ, sau khi ngủ theo thói quen ghé đến ôm qua Vương Trung Đỉnh.



Không biết có phải là bởi vì được ôm quá chặt hay không, Vương Trung Đỉnh cảm giác thân thể Hàn Đông nóng bất thường.



Y chạm thử Hàn Đông một cái, quả thật có chút phát sốt, nhưng không nghiêm trọng. Vương Trung Đỉnh chưa cho Hàn Đông uống thuốc, chỉ đắp thêm một chăn mỏng.



Nhưng không đầy một lát, Hàn Đông đã đá văng.



Vương Trung Đỉnh lại đắp kín cho hắn.



Kết quả không đầy một lát, Hàn Đông lại đá văng.



Vương Trung Đỉnh dùng chăn bọc Hàn Đông lại, kết quả vừa khẽ quấn không sao*, Hàn Đông nháy mắt tru lên.



(là một cách nói, bề ngoài như chẳng hề gì, phần sau của câu thì có chuyển ý)



"Mẹ kiếp! Buông lão tử ra!"



Vương Trung Đỉnh chán nản, người ta hầu hạ còn hung hăng như vậy?



Vì thế lại bọc chặt lại cho hắn.



Lần này Hàn Đông nóng nảy, một quyền đánh lên ngực Vương Trung Đỉnh, cả giận nói: "Ngươi dám đánh lão tử nữa xem!"



Vương Trung Đỉnh không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ, Hàn Đông mặc dù hỗn, nhưng tuyệt đối không hỗn đến mức độ này.


"Mỹ nữ?" Vương Trung Đỉnh khó hiểu.



Phùng Tuấn cười cười, "Chính là cái người Hàn Đông giả dạng."



Vương Trung Đỉnh hung hăng hít một hơi, làm sao mới có thể bớt lo lắng đây?



Đang buồn bực, tiểu Lương lại tới nữa, hơn nữa mang đến một tin tức càng phá hỏng tâm trạng hơn.



Bút ghi âm không khôi phục được.



"Tìm rất nhiều nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp cũng chưa phá giải được, có lẽ là hỏng thật rồi."



Vương Trung Đỉnh đưa tay, "Đưa tôi đi."



Tiểu Lương đành bất đắc dĩ đưa tới.



Buổi tối, Vương Trung Đỉnh mang bút ghi âm về nhà, tự mình mân mê nửa ngày vẫn chưa được. Sau đột nhiên lại nghĩ đến vợ hiền vạn năng của mình, lập tức gọi tới thư phòng.



"Giúp tôi một việc gấp."



"Giúp? Em không nghe lầm chứ? Anh vừa nói giúp?"



Vương Trung Đỉnh tức giận, "Em giúp không?"



"Còn phải xem anh cầu hay không."



Vương Trung Đỉnh kéo mặt mũi không hạ, nhưng vì để tra chân tướng đến cùng, chỉ có thể không nặng không nhẹ vứt ra hai chữ.



"Cầu em."



Hàn Đông các loại đắc ý, "Em nhớ người nào đó đã nói không thể xảy ra a ~ tên vương bát đản nào nói? Ân?"



Vương Trung Đỉnh đạp nhẹ một cước lên mông Hàn Đông, trầm mặt đi ra ngoài.



Hàn Đông mân mê hơn nửa giờ mới khôi phục một đoạn ngắn, mới vừa lưu vào máy tính, còn chưa kịp nghe, đã bị Tây Tây túm đi rồi.



"Đuôi sam thúc thúc, cháu dẫn chú đi xem vật này."



"Đừng kêu ba chữ đuôi sam thúc, không phải cháu cũng có đuôi sam sao?"



"Chú cũng có thể gọi cháu là thúc thúc."



"..."



Vương Trung Đỉnh đi vào thư phòng, thấy máy tính đã lưu một đoạn âm tần ngắn, trực tiếp ấn phát.



Bên trong truyền ra một giọng nam trầm.



"Hàn Đông gần đây thế nào?"



Vương Trung Đỉnh còn chưa nghe được đoạn tiếp theo, đã có một người từ cửa xông vào.



"Sao em lại nghe thấy tiếng Diệp ca?"



Lời này vừa nói ra, Vương Trung Đỉnh hoàn toàn cứng lại.



Âm tần tiếp tục truyền.



"Dĩ nhiên muốn rồi, có thể không muốn sao?"



Hàn Đông cũng cứng lại rồi.



Không khí nháy mắt lạnh xuống, hai người đều cảm thấy một dòng khí lạnh từ cột sống ngược lên.



Chuyện Calne, chuyện Du Minh, chuyện bọc chiếu đánh, chuyện chạy đến dạ điếm... Tất cả, đối với Vương Trung Đỉnh đều chỉ là sấm to điểm nhỏ, đá vài đá làm ồn ào một trận lại trôi qua.



Nhưng Diệp Thành Lâm, y khó mà không để trong lòng.