Phong Mang

Chương 164 : Rốt cục sáng tỏ

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


"Còn tiếp tục phục hồi không?" Hàn Đông thử hỏi.



Vương Trung Đỉnh ừ một tiếng mặt không biến sắc.



Hàn Đông lần thứ hai mân mê, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ mình cố chấp nhất như thế để tìm ra chân tướng, hay là để tìm thêm tin tức về Diệp Thành Lâm.



20′ sau, đoạn ghi âm còn lại khôi phục hoàn thành.



Vương Trung Đỉnh bình tĩnh mở lên, Hàn Đông bình tĩnh nghe, hai loại bình tĩnh đan chéo, nổi lên không khí cực kì không bình tĩnh.



"Tôi a? Vẫn luôn ở đó, rất tốt."



"Ngày đó lần đầu tiên đặc biệt ngồi xe vào trong thành phố xem, diễn thật sự rất tốt, cậu ấy chính là khối liêu."



(Khối liêu: chỉ tài năng thiên phú)



"Không có ý định liên hệ."



"Không phải người chung đường."



Nghe được hai câu trước, Hàn Đông còn rất bình tĩnh. Nghe đến hai câu sau, trong lòng đặc biệt có cảm giác không tốt.



Âm tần đứt quãng, nghe tựa như giọng nói tin ngắn. Nhưng thật ra là hai người đối thoại, chỉ là tiếng của một người khác đã bị tách ra mà thôi.



Về phần vị kia là ai, Hàn Đông trong lòng đã rất rõ ràng.



"Đây là bút ghi âm tiểu Lương lấy được từ phòng cách vách trong khách sạn, em hẳn là nghe thấy giọng nói này, mới theo bản năng đi đến phòng đối diện a?"



Vương Trung Đỉnh rất hi vọng Hàn Đông có thể nguỵ biện, chỉ cần thế bản thân mình liếc mắt một cái bỏ qua cũng tốt.



Đáng tiếc Hàn Đông lại thừa nhận rồi.



"Anh ấy ở phòng đối diện của em ba năm."



Vương Trung Đỉnh không phát hoả, cũng không có lý do phát hoả. Hàn Đông chỉ đi quán rượu một lần, mộng du liền nhớ hướng kia mà chạy đến. Diệp Thành Lâm ở phòng đối diện với hắn ba năm, hắn theo tiếng mà đi có thể chứng tỏ cái gì đây?



Huống hồ đoạn ghi âm này còn xác minh Hàn Đông không có cái loại ý đồ này với Y Lộ, hoàn toàn tẩy trắng cho Hàn Đông. Vương Trung Đỉnh không chỉ có không nên trách cứ, còn phải tỏ vẻ an ủi mới đúng.



Trên thực tế, Vương Trung Đỉnh cũng làm ra một thái độ thuần gia môn nhân.



"Được rồi, đã hiểu lầm em."



Nghe nói như thế, Hàn Đông thở nhẹ nhõm một hơi.



"Em còn tưởng rằng anh phải..." Hàn Đông nói được một nửa liền mắc kẹt.



"Tôi phải làm sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



Hàn Đông cười hắc hắc, "Không có gì, không có gì, anh không phải loại người lòng dạ hẹp hòi này."



Sau đó, hai người vẫn cùng nhau tắm như thường ngày.



Vương Trung Đỉnh vẫn như cũ giúp Hàn Đông lau, như cũ sẽ nhân cơ hội kẽo kẹt hắn xong lại ra vẻ bộ dạng nghiêm trang.



Thân thiết trên giường cũng vẫn như thế.



Hàn Đông vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh sẽ nảy sinh tâm địa độc ác tra tấn mình, không ngờ Vương Trung Đỉnh vẫn rất quan tâm cảm giác của hắn, hầu hạ đến vô cùng thích.



Buổi tối trước khi ngủ, Hàn Đông lại nắm chặt đại điểu của Vương Trung Đỉnh, thử phản ứng của y.


Một khắc này, trái tim Vương Trung Đỉnh hoàn toàn vỡ vụn.



Y Lộ tạo ra liền 2 màn kịch.



Màn thứ nhất là Hàn Đông muốn "làm" Y Lộ, vì thế tìm ở cách vách không thấy lại chạy về phía phòng đối diện, cái này là để lừa Vương Hải Chí.



Màn thứ hai là Hàn Đông nghe được giọng của Diệp Thành Lâm ở cách vách, bởi vì tìm không thấy mà phản xạ có điều kiện đi về phía phòng đối diện, cái này là dùng để lừa Vương Trung Đỉnh.



Mà sự thật thực ra là: Y Lộ tự mình thả bút ghi âm ở cả hai phòng. Một cái là ghi âm giọng Diệp Thành Lâm đặt ở phòng cách vách, một cái là ghi âm giọng Vương Trung Đỉnh đặt ở phòng đối diện.



Bút ghi âm ở phòng cách vách không phải phát xong mới phá hư, mà là vốn đã bị hỏng, hoàn toàn, từ đầu, vẫn chưa hề vang lên.



Vì cái gì nói như vậy?



Bởi vì nếu Y Lộ muốn lừa Vương Trung Đỉnh, hoàn toàn có thể dùng bút ghi âm tốt, còn có thể tránh đi phiền phức phá giải.



Cho nên Hàn Đông chỉ nghe thấy tiếng ghi âm của Vương Trung Đỉnh, không hề nghe được giọng Diệp Thành Lâm.



Sở dĩ lúc đầu đến phòng cách vách, là bởi vì ở nhà phòng hắn và Vương Trung Đỉnh là cạnh nhau.



Bố cục tinh vi như thế, có thể thấy được lòng dạ Y Lộ quá thâm sâu!



Đêm xảy ra sự cố đó, Hàn Đông không gọi được cho Vương Trung Đỉnh, mang tâm sự nặng nề đi ngủ, nên mới có thể bị một tiếng "Uy" dụ ra cửa.



Cũng bởi vì chuyện này, mỗi tối Hàn Đông mới vừa nghe được tiếng điện thoại trong thư phòng Vương Trung Đỉnh, lại muốn đến gõ cửa.



Nhưng Vương Trung Đỉnh vẫn còn một điều không rõ, Hàn Đông vì sao phải nói câu "Em vẫn chưa ngủ với cô ta" kia?



Vương Trung Đỉnh cho tới nay vẫn cho rằng "cô ta" là chỉ Y Lộ, giờ đây đột nhiên cảm thấy không được bình thường.



Chuyên gia tâm lý nói: "Có lẽ đây là điều trong tiềm thức cậu ta luôn luôn muốn nói lại không nói thành lời."



Vừa nghe chuyên gia tâm lý vừa nói như thế, Vương Trung Đỉnh càng xác định "cô ta" này không phải chỉ Y Lộ.



Bởi vì Hàn Đông đã sớm giải thích với Vương Trung Đỉnh vấn đề hắn và Y Lộ, không cần thiết giải thích lại.



Vậy là phải nói...



Mặt Vương Trung Đỉnh lần thứ hai cứng ngắc, "Sân bay cách dạ điếm có xa lắm không?"



"Từ dạ điếm về hướng đông đi hơn bốn trăm thước là đến."



Vương Trung Đỉnh lại lật bài báo ra, ở tấm hình Y Lộ ôm tay Hàn Đông, lưng Hàn Đông quay về hướng dạ điếm, chân chính hướng tới phía đông.



Kỳ thật hắn chỉ là dừng lại một lát, không phải muốn đi vào.



Kỳ thật hắn không phải kích động đi tìm cô gái kia, mà là tìm Vương Trung Đỉnh!



Kỳ thật câu thì thầm "chưa ngủ với cô ta" căn bản không phải nói với Y Lộ, mà là với Vương Trung Đỉnh!



...



Từ đầu đến cuối, trong đầu Hàn Đông cũng chỉ có một mình Vương Trung Đỉnh.



Có lẽ ngay cả tự mình cũng không ý thức được.



Cho nên lúc thanh tỉnh mới chấp nhận là nghe được giọng của Diệp Thành Lâm, khi mộng du một lần lại một lần không cam lòng gõ cửa.



Cho nên hết lần này đến lầnkhác không được đáp lại mới phải tuyệt vọng đến không nói một tiếng rời đi.