Phong Mang

Chương 165 : Biến sắc

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


"Cậu định làm thế nào?" Du Minh hỏi Hàn Đông.



Mặt Hàn Đông chảy dài, "Có thể làm gì? Anh ta đã đuổi tôi về đây."



"Làm sao cậu biết là anh ta đuổi cậu mà không phải chính cậu chạy về?"



Hàn Đông vẫn không tin mình có loại khí khái này.



"Từ khi anh ta nghe được đoạn ghi âm kia liền bắt đầu có loại tâm tư này, còn cho rằng tôi không nhìn ra? Ngoài miệng nói "hiểu lầm", kỳ thật trong lòng không biết đã cách ứng tôi như thế nào đâu."



"Phải tôi tôi cũng cách ứng cậu!" Du Minh nói.



"Vậy sao? Tôi nghe xem cậu có bao nhiêu cách ứng?"



Hàn Đông bên ngoài một bộ biểu tình không thèm để ý, kỳ thật trong lòng lo lắng không yên.



Du Minh nắm đúng điểm yếu của Hàn Đông, "Vừa đi dạ điếm lại nhớ thương cơ hữu, vật chất và tinh thần cùng quá trớn nghiêm trọng, chỉ nghĩ đã thấy chán ghét."



Biểu cảm Hàn Đông có chút không nhịn được, "Tôi quá trớn khi nào? Căn bản còn chưa có làm thành hành động thực tế đi?"



Du Minh nói: "Cậu còn chưa có biến thành hành động a? Chẳng lẽ nhất định phải làm xong rồi mới tính là vụng trộm sao?"



Hàn Đông không cho là đúng, "Là cậu suy nghĩ quá nhiều."



Du Minh không nói gì.



Qua một lúc, Hàn Đông lại ngập ngừng, "Cái kia... Thực sự ghê tởm vậy a?"



"Có lẽ là tôi quá khiết phích, Vương tổng đại khái sẽ không cho là như vậy." Du Minh an ủi vừa khéo.



Gió lạnh trong lòng Hàn Đông vèo vèo thổi, hoàn toàn thổi bay một chút hi vọng cuối cùng.



Du Minh thấy bộ dạng Hàn Đông khiếp nhược lông mày trùng xuống mắt, trong lòng nhịn không được muốn cười.



"Này, cậu sợ Vương tổng không nhớ cậu a?"



Chỉ nhìn mặt Hàn Đông đã ra đáp án, có thể không sợ sao?



Mất đi Vương Trung Đỉnh tương đương mất đi lái xe miễn phí, cố vấn tạo hình, chuyên viên tắm gội; mất đi mấy phòng đồng hồ cùng gia sản vô kể; mất đi hoan lạc thân thể cực hạn... Quan trọng nhất là mất đi nơi khoác lác.



Cho dù vậy, Hàn Đông vẫn trâng tráo: "Anh ta dám bỏ rơi tôi? Cứ chờ tim bị đào rỗng, mất đi toàn bộ ý nghĩa cuộc sống đi!"



Du Minh hì hì vui lên, "Quả thật, mất đi một người đi vệ sinh không mang theo giấy, nửa đêm chạy tán loạn xung quanh, tiện nam quốc dân am hiểu tái chế đồ hỏng, thật sự là khó có thể tưởng tượng được nỗi bi thống này."



Hàn Đông miễn cưỡng cười, "Tôi biết cậu thích tôi, biết cậu khẩn cấp hi vọng chúng tôi chia tay, cho nên mới nói lời này kích thích, lão tử sẽ không rơi vào bẫy đâu!"



Du Minh gật gật đầu, "Đúng đúng đúng, tôi rắp tâm bất lương, cậu ngàn vạn lần đừng rơi vào bẫy của tôi."



Ánh mắt Hàn Đông âm trầm, "Chẳng trách cậu không thể có được tình yêu của tôi, miệng quá độc ác!"
"Nhất định rồi! Hắn chưa nói chia tay tôi đã vứt qua!"



"Thật không vậy?" Du Minh nghi ngờ.



Hàn Đông xòe tay, "Cậu xem xem có phải không còn rồi không."



Theo hiểu biết của Du Minh đối với Hàn Đông, Hàn Đông không thể vứt đi quyển sổ quan trọng như vậy. Nếu Vương Trung Đỉnh nhận rồi, Hàn Đông cũng không thể không theo y về đi.



"Không phải là anh ta đã phạm phải chuyện gì có lỗi với cậu đi?" Du Minh hỏi.



Hàn Đông chết sĩ diện, "Hắn dám làm gì có lỗi với tôi? Chỉ là tôi không quen nhìn người lòng dạ hẹp hòi!"



"Vậy vì sao mắt cậu lại đỏ?"



Hàn Đông ra vẻ thoải mái cười cười, "Lúc nãy hắn nói nhiều lời sám hối như vậy, tôi không phải nên phối hợp một chút sao?"



Du Minh vừa muốn nói chuyện, chợt nghe tiếng điện thoại vang lên, cầm lên nhìn thoáng qua, nói: "Tôi phải đi ra ngoài."



"Đi đi." Hàn Đông phất phất tay.



Du Minh vừa đi không đến năm phút đồng hồ, Hàn Đông liền úp sấp xuống giường gào khóc. Giống như ủy khuất vừa mới bị Vương Trung Đỉnh chạm đến, có cảm giác bị tổn thương.



Đang khóc hung hăng, Hàn Đông đột nhiên cảm thấy được không khí trong phòng có chút kì lạ, quay đầu nhìn sang, tiếng khóc vèo im bặt.



"Cậu... Cậu sao đã trở lại?" Hàn Đông hỏi.



Du Minh không phải cố ý đi chưa đi, mà là thật sự đã trở về. Kết quả mới vừa vào cửa chợt nghe đến tiếng khóc tục tằng to rõ của một vị gia môn nhi, lúc ấy mặt liền co rút, quả nhiên...



Hàn Đông xấu hổ miệng liệt liêt, "Cảm xúc nhất thời nổi lên, không chảy khô mắt tôi sẽ trướng."



Thôi được... Hiện tại mà nói Hàn Đông chính là cúc hoa không được sáp sẽ tàn (?), Du Minh cũng phải vì giữ gìn tôn nghiêm nam nhi của hắn mà cố mà làm ra vẻ tin.



"Đúng rồi, cậu còn chưa nói, sao cậu lại đã quay lại?" Hàn Đông hỏi.



Du Minh nói: "Hạ Hoằng Uy mời hai ta cùng đi chơi, cậu đi không?"



"Vậy cậu hi vọng tôi đi không?" Hàn Đông hỏi.



Du Minh không nói gì.



Hàn Đông lập tức liều mình nhận sứ mệnh, "Được, tôi đi cùng cậu."



Biểu cảm Du Minh có chút phức tạp.



"Sao còn chưa đi?" Hàn Đông kéo Du Minh.



Du Minh lúc này mới nhấc chân lên bước đi.