Phong Mang

Chương 167 : Dò hỏi tiền bối

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Vài ngày sau, tổ giám chế phim mới đem bản sơ định mấy chỗ lấy cảnh đến cho Vương Trung Đỉnh xem qua.



"Vương tổng, ngài xem qua đi."



Nước ngoài có quảng trường Tây Ban Nha, Tứ Tháp ở Dubai, Glencoe ở Scotland... Quốc nội chỉ có một nơi —— Thác nước Hoàng Quả Thụ...



Vương Trung Đỉnh vừa nghe đến thác nước thứ đầu tiên nghĩ đến không phải là cảnh quay nguy hiểm, mà là thành phố.



"Ngoài chỗ này ra có thể chọn nơi khác không?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



Giám chế vẻ mặt khó xử, "Mấy đạo diễn đều cảm thấy cảnh kia quay ở thác nước rất hấp dẫn, ở nước ta, thác nước Hoàng Quả Thụ là chọn lựa hàng đầu. Chúng ta cũng đã liên hệ với cơ sở du lịch địa phương rồi, họ tỏ vẻ bằng lòng cung cấp địa điểm quay không hề ràng buộc mà."



Vương Trung Đỉnh phất phất tay, "Tôi biết rồi, anh đi làm việc của mình đi, tôi sẽ xem xét."



Nói là xem, kỳ thật chính là nhìn sao cũng không vừa ý. Trong đầu lại hiện lên đề nghị của Nhị Lôi, quả thực thần phiền.



Dựa theo kinh nghiệm trước kia, đoàn phim ít nhất phải ở lại chỗ đó hơn 40 ngày. Còn cả yêu cầu hà khắc của Calne đối với mỗi cảnh quay, chỉ sợ hai tháng cũng không xong nổi.



Mấy phút sau, vẫn luôn tận sức với công tác tình báo tiểu Lương đồng chí gõ cửa.



"Vương tổng, ngài tìm tôi?"



Vương Trung Đỉnh thu hồi bộ mặt hắc tuyến, thản nhiên đáp: "Vào đi."



Tiểu Lương kể lại tỉ mỉ tình huống mấy ngày gần đây của Hàn Đông, từng cái từng cái xả một tràng, kỳ thật để biểu đạt chỉ cần một câu —— Hàn Đông mệt chết đi.



Đúng vậy, có thể không mệt sao?



Vương Trung Đỉnh vì muốn Hàn Đông tới kêu khổ, không tiếc bán đứng lương tâm của mình, bắt hắn nhận vô số thông cáo. lịch trình sắp xếp dày đặc, một ngày hai mươi bốn giờ chân đứng không vững.



"Cậu ấy có oán giận không?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



"Mỗi ngày đều oán giận, thấy ai oán giận người đó."



Dù sao cũng vẫn không oán giận ngài.



Vương Trung Đỉnh có loại tư thế bị bức đến tiết tháo cũng không quản, bay thẳng đến tiểu Lương nói: "Cái này chịu không nổi sao? Đến lúc đi thác Hoàng Quả Thụ quay phim, càng cho cậu ta mệt."



Quả nhiên, sau khi trở về, tiểu Lương đã đem tin tức đến Quý Châu lấy cảnh này tiết lộ cho Hàn Đông.



Nửa đêm, Vương Trung Đỉnh phi thường đắc ý chờ Hàn Đông tới cửa.



Kết quả Hàn Đông dựa vào phim sex chống giữ đến một đêm nhất định không ngủ.



Vương Trung Đỉnh ngồi một mình đến hừng đông, mặt âm đến không đành lòng nhìn nhìn thẳng.



...



Nghỉ ngơi xong, Y Lộ lái xe đến công ty Lý Thượng.



"Phùng tỷ!" Y Lộ phất tay.



Phùng Mục Chi hướng cô ta cười cười, "Cô thật là còn biết đến chỗ chị a?"



"Lúc trước bận quá, vẫn không có chút thời gian rảnh nào."
Vương Trung Đỉnh một mình ở trong phòng đi quanh quanh, nhìn như không hề để ý, thực tế tâm lí phòng bị vô cùng nặng.



Giống như nhà Diệp thành Lâm chôn giấu các loại cơ quan, chỉ cần hơi vô ý sẽ gặp vật phẩm nguy hiểm như tờ giấy trong dây thừng vậy.



Ví như pho tượng Như Lai Phật Đoàn, đồng hồ báo thức Đại Đường Lang, bởi vì ý đồ bất lương làm cho ánh mắt không thể nào trong sáng, lại còn đang lúc bình thường hành tẩu tiểu nhân...



Thậm chí cả tranh thêu chữ thập "Phúc như Đông Hải" mà người thân tặng nhân đại thọ sáu mươi của cha Diệp Thành Lâm, hắn cũng hoài nghi chữ "Đông" có phải Diệp Thành Lâm tự mình hạ kim hay không.



Vương Trung Đỉnh vốn tưởng rằng sau khi tiếp xúc hiểu lầm, bản thân sẽ có thể hoàn toàn thoải mái, buông lỏng tinh thần, kết quả phát hiện mình vẫn cứ để ý, hơn nữa ở khoảng cách càng gần với Diệp Thành Lâm loại bận tâm này lại càng mãnh liệt.



"Từ nơi xa như vậy đến, buổi tối cứ ở lại đây một đêm đi." Diệp phu nhân nói.



Vương Trung Đỉnh đương nhiên muốn ở một đêm, ai biết bên trong vỏ chăn có phải giấu tất thối của Hàn Đông hay không.



"Bình thường cô không đi làm sao?" Vương Trung Đỉnh thăm dò.



Diệp phu nhân nói: "Tôi cũng đã nghĩ qua, nhưng chồng tôi không cho. Anh ấy nói tính tôi quá mềm yếu, đến chỗ làm sẽ bị người ta khi dễ."



Hàn Đông cũng thường bị người khác khi dễ, nhưng không phải bởi vì quá mềm yếu mà là bởi vì quá thiếu đánh, cho nên Vương Trung Đỉnh không cần thiết nhìn lại chính mình.



"Vậy cô mỗi ngày đều chỉ làm việc nhà sao?"



Diệp phu nhân nói: "Đúng vậy, dọn dẹp nhà một chút, chăm sóc vườn rau, trong thôn có việc tôi cũng sẽ đi theo hỗ trợ."



Vương Trung Đỉnh thay Diệp Thành Lâm vừa lòng với Diệp phu nhân, ít nhất so với Hàn Đông tốt hơn nhiều, hỗn đản kia chỉ biết tái chế phế phẩm.



"Diệp Thành Lâm có giúp cô làm việc nhà không?" Lại hỏi thăm.



Diệp phu nhân cười cười, "Tôi không cho anh ấy làm."



Vương Trung Đỉnh thật muốn lôi Hàn Đông qua mà nói một câu: Em nhìn người ta đi!



"Tài nghệ nấu nướng của cô thật không tồi." Vương Trung Đỉnh nói lời này chính là xuất phát từ khinh bỉ đối với Hàn Đông.



Không ngờ, Diệp phu nhân nói: "Chồng tôi nấu cơm còn ngon hơn!"



Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi.



"Mấy món điểm tâm kia đều là chồng tôi làm, không tin anh nếm thử đi."



Vương Trung Đỉnh đi qua nếm một miếng, trong đầu nháy mắt hiện lên biểu tình say mê của Hàn Đông.



Mẹ kiếp! Có cần phải ngon như vậy không?



Đang hung hăng ngấu nghiến nhai, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, tiếp theo là Diệp phu nhân nhiệt tình chào đón.



"Ông xã, anh rốt cục cũng về rồi, trong nhà có khách."



Diệp Thành Lâm thắc mắc, "Ai?"



"Chính là vị này." Diệp phu nhân chỉ chỉ về phía y.



Diệp Thành Lâm nhìn qua, bắtgặp ánh mắt một người cũng đang nhìn lại đây như vậy...