Phong Mang

Chương 168 : Thuần gia môn nhân

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Sắc mặt Vương Trung Đỉnh không thể tự khống chế mà chìm xuống.



Nam nhân để lại cho vợ y một sợi dây thừng, khiến cho vợ y hồn khiên mộng nhiễu, thì ra chỉ là cái bộ dạng này.



Thật sự là một trời một vực so với tưởng tượng của y.



Diệp Thành Lâm trong tưởng tượng của Vương Trung Đỉnh trầm mặc nho nhã, một thân phong thái văn nghệ. Nhưng mà ở hiện thực Diệp Thành Lâm lại rắn chắc khỏe mạnh, nhiệt tình ngay thẳng, so với nhân vật bi tình muốn yêu không dám yêu hoàn toàn không có chỗ nào liên quan.



Đến tức là khách, Diệp Thành Lâm mặc dù đối với gương mặt Vương Trung Đỉnh hoàn toàn xa lạ, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi.



"Xin chào, xin hỏi anh là?"



Là nam nhân của Đông tử ngươi yêu nhất... Vương Trung Đỉnh nghĩ trong lòng như vậy, nhưng ở trước mặt vợ Diệp Thành Lâm, vẫn phải để lại cho hắn vài phần mặt mũi.



"Người quản lý của Hàn Đông."



Nghe được hai chữ Hàn Đông, Diệp Thành Lâm đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó sảng khoái cười nói: "Thì ra là người đại diện của Đông tử a, hân hạnh hân hạnh."



Vương Trung Đỉnh cũng không nói gì.



"Tôi đi thay quần áo trước đã, anh ngồi uống ngụm trà."



Diệp Thành Lâm nói xong liền trở về phòng ngủ, hướng về Diệp phu nhân nhỏ giọng hỏi: "Người kia làm sao mà tới đây?"



"Em không biết, hình như là lái xe đến."



"Hắn có nói tới đây làm gì không?"



"Không có."



Diệp Thành Lâm buồn bực, người đại diện của Hàn Đông sao lại biết mình ở đây? Chẳng lẽ là tiểu tử Lý Thượng đó tiết lộ sao? Nếu thật là như vậy, theo tính cách Hàn Đông đã sớm không kìm nén được gọi điện thoại cho mình, sao lại không nói một tiếng phái người tìm đến chỗ này?



Không phải là Cẩu Tử đội chứ?



(cẩu tử đội: paparazzi)



Diệp Thành Lâm trước kia từng nghe Hàn Đông nhắc tới phóng viên giới giải trí, nói bọn họ có thể dùng bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào. Chỉ để đào được nguồn tin giá trị, có thể ngồi xổm mai phục khắp nơi liên tục mấy ngày đêm.



Nghĩ vậy, Diệp Thành Lâm lo lắng liếc ra bên ngoài một cái, kết quả lại đụng phải ánh mắt lãnh duệ của Vương Trung Đỉnh, đột nhiên cảm giác da gà toàn thân đều nổi lên rồi.



"Hắn đã nói chuyện gì với em rồi?" Diệp Thành Lâm lại hỏi vợ.



Diệp phu nhân nói: "Cũng không có nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm hoàn cảnh nhà mình."



Nghe nói thế, Diệp Thành Lâm lại càng nghi ngờ.



Vì thế dặn dò vợ, "Lát nữa nếu là hắn lại hỏi gì, em trả lời cẩn thận chút, tận lực đừng nói chuyện."



"Vì sao?" Diệp phu nhân khó hiểu.



Diệp Thành Lâm tỏ vẻ cẩn thận, "Anh nghi hắn là phóng viên, trộm lẻn vào nhà chúng ta lấy thông tin riêng tư của Hàn Đông."
Đang nghĩ ngợi, liền thấy Vạn Lý Tình đi ra từ trong xe cách đó không xa, hướng thẳng đến cao ốc văn phòng.



Hàn Đông trong lòng lộp bộp một trận.



Ta kháo, sao lại quên mất cô ta? Cô ta cũng về nước rồi a, cũng bắt đầu hành động bên cạnh Vương Trung Đỉnh a.



Không ổn... trong lòng Hàn Đông vang vang báo động.



Thấy thời gian còn chưa muộn, Hàn Đông liền trộm chạy đến một quầy hàng nhỏ thần bí, chọn một đồ vật thần bí, thần thần bí bí quay về.



Nếu anh ta tiếp tục gọi điện thoại thì ta sẽ bắt máy, sau đó mời cô đến một nơi nào đó mà gặp đi...



Đang nghĩ ngợi, điện thoại chợt vang lên, vừa cúi đầu nhìn thấy là Vương Trung Đỉnh.



Cũng quá thiêng đi?



Hàn Đông ổn định cảm xúc một chút, chờ tiếng chuông vang lên bảy tám lần mới ra vẻ không tình nguyện bắt máy.



"Có việc gì?"



"Hội sở Mộc Dương, lô A2166, tôi chờ em."



Hàn Đông ý muốn cự tuyệt, "Tôi đây rất nhiều việc cần làm, không rảnh gặp anh."



"Không phải gặp tôi, là gặp một người khác."



Hàn Đông buồn bực, "Ai?"



"Diệp Thành Lâm."



Hàn Đông vừa mới nghe đến cái tên này, quả thật bị kích động nhỏ. Nhưng rất nhanh bình phục lại, hoàn toàn không để tâm.



Vương Trung Đỉnh tìm Diệp Thành Lâm đến gặp mình? Rất mới mẻ a!



Bất quá Hàn Đông nghĩ: nếu người ta đã không nể mặt dùng loại ngụy trang này gạt ta, vậy cứ đối mặt đi.



"Được rồi, 20 phút sau đến."



Sau khi xuống xe, Hàn Đông cất đồ vừa mua vào túi thật cẩn thận, cực kỳ hứng thú đi vào trong.



Chuông cửa vang lên.



Vương Trung Đỉnh cho Diệp Thành Lâm một ánh mắt ám chỉ, để gã tự mình đi mở cửa.



Trong lòng Diệp Thành Lâm vẫn băn khoăn, "Tôi lo làm cậu ấy sợ."



"Tôi đã nói cho cậu ấy biết trước rồi, sẽ không hưng phấn đến vậy đâu."



Cũng không dám hưng phấn như vậy, trong lòng Vương Trung Đỉnh bồi thêm một câu.