Phong Mang

Chương 169 : Không ý kiến

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Cánh cửa ở trước mặt Hàn Đông chậm rãi hé ra.



Hàn Đông nhìn thấy người trước mặt, nhất thời ngây ngẩn.



Quá trình này dài đến hơn mười giây.



Ngay khi Vương Trung Đỉnh cho rằng Hàn Đông có thể kiềm chế được, bỗng một tiếng tru lên không hề báo trước nhảy vào tai y, Hàn Đông tận lực kích động đến nói năng chất vấn lộn xộn.



"Anh con mẹ nó thật sự đến đây sao? Mẹ kiếp còn biết đường đến đây sao? Em tìm anh hơn nửa năm biết không? Anh chết ở đâu... Kháo kháo kháo... đánh chết anh!"



Hàn Đông đấm đá loạn lên người Diệp Thành Lâm, lại đau ở ngực Vương Trung Đỉnh.



Y cứ như vậy bị gạt qua một bên.



Hàn Đông trước khi đến thật sự không dám ôm hi vọng, cho nên khi kinh hỉ xuất hiện, hắn hoàn toàn không chịu nổi xúc động này.



Diệp Thành Lâm ngay từ đầu đã nghĩ phải khắc chế, nhưng người này gào thét đến quá mức nhiệt tình, khiến cho gã không kịp kháng cự đã bị bao phủ bởi cơn sóng tình cảm mãnh liệt.



"Đông tử..." Diệp Thành Lâm không kìm lòng được nhéo một cái trên vai Hàn Đông.



Hàn Đông đặt tay trên vai Diệp Thành Lâm dộng dộng mấy cái, liên tục kêu, "Diệp Thành Lâm! Diệp Thành Lâm! Diệp Thành Lâm! Diệp Thành Lâm..."



Mỗi một tiếng hô, mặt than của Vương Trung Đỉnh lại thâm một tầng.



"Tiểu tử anh rốt cục cũng xuất hiện, ha ha ha..."



Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa tiến lên một bước.



Bang!



Đột nhiên bị vật thể không xác định nện trúng.



Vương Trung Đỉnh đỡ được vừa nhìn, nhãn cầu liền đỏ.



Trên tay y chính là máy mát xa vừa rồi Hàn Đông giương nanh múa vuốt không cẩn thận vứt ra.



Vừa muốn nổi bão, ngón cái Hàn Đông lại dựng thẳng về phía y.



"Vương Trung Đỉnh, hành động của anh rất quân tử!"



"Tôi đã hiểu lầm em, tổn thương em, tôi là bù đắp cho lời nói và việc làm trước kia của mình."



"Anh thật là đàn ông, thật sự, thuần gia môn nhân!"



Vương Trung Đỉnh ngoại trừ xanh mặt cất máy mát xa vào túi áo, y còn có thể làm gì?



Sau khi kích động đủ rồi, ba người cùng nhau ăn cơm.



Vương Trung Đỉnh đã rất nhiều ngày không ăn cơm cùng Hàn Đông, nhắc tới bữa cơm hẳn là có ý nghĩa không hề tầm thường. Nhưng mà bởi vì có người nào đó cùng Hàn Đông mấy tháng không một bữa cơm, vì thế ý nghĩa kia nháy mắt trở thành thứ không đáng nhắc tới.



Hàn Đông và Diệp Thành Lâm trò chuyện thao thao bất tuyệt, kể chuyện vui về sinh hoạt cá nhân mấy năm nay, hồi ức tuổi thanh xuân mất đi, cảm khái tình cảnh xấu hổ hiện tại... Đều là chủ đề Vương Trung Đỉnh chen không lọt miệng, tán gẫu đến có thể gọi là không coi ai ra gì.



Diệp Thành Lâm trước khi đến các loại không tình nguyện, kết quả sau khi nhìn thấy Hàn Đông như tà linh phụ thể (bị ma nhập), trạng thái cảm xúc nháy mắt lấy Hàn Đông làm chuẩn, độ ăn ý luỹ thừa một đường thăng tới trăm phần trăm.


Vương Trung Đỉnh lúc này mới đem miếng nước đang ngậm nuốt xuống.



Sau đó liếc mắt sang bên cạnh một cái, phát hiện Hàn Người Mù đang ghé vào vai mình cười ngây ngốc.



Trong nháy mắt toàn bộ biệt khuất đều đội nón ra đi.



Khi Vương Trung Đỉnh quay trở về, cái "Balo lớn" này vẫn buộc lì trên lưng y. Y cố gắng cởi bỏ, kết quả móng vuốt người nào đó bám càng chặt hơn.



Dưới tình huống bình thường, tấm đức hạnh này của Hàn Đông chính là chột dạ hoặc là có chuyện cần cầu Vương Trung Đỉnh.



Quả nhiên, nằm xuống không bao lâu, Hàn Đông liền hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Em muốn để Diệp ca ở Bắc Kinh thêm vài ngày."



Bởi vì Hàn Đông nhắm mắt, cho nên mặt Vương Trung Đỉnh tự nhiên mà chìm xuống.



"Vì sao phải thêm vài ngày?"



"Trước kia Diệp ca đã nói với em, anh ấy ở Bắc Kinh làm công ba năm, nhưng ngay cả quảng trường Thiên An Môn cũng chưa ghé qua. Em muốn mấy ngày nay dẫn anh ấy đi dạo xung quanh, thuận tiện cũng dẫn chị dâu đến, để họ cùng nhau thư giãn một chút."



Vương Trung Đỉnh không nói gì.



Hàn Đông lại gặm loạn một trận trên mặt Vương Trung Đỉnh.



Vương Trung Đỉnh vừa hưởng thụ vừa không kiên nhẫn, "Em còn muốn gì nữa?"



"Sắp xếp giúp chút đi."



Vương Trung Đỉnh, "...!!"



Tới sau nửa đêm, Vương Trung Đỉnh rốt cục hơi buồn ngủ, cánh tay ôm Hàn Đông dần dần buông lỏng xuống.



Đột nhiên, Hàn Đông lại không an phận gây chấn động.



Vương Trung Đỉnh cảnh giác mở mắt ra, phát hiện Hàn Đông biểu cảm như tên trộm, nhìn bộ dạng này là muốn trộm thức dậy.



Trong lòng Vương Trung Đỉnh lại lộp bộp một trận.



Nếu đến lúc này, Hàn Đông lại đi sang phòng bên cạnh, Vương Trung Đỉnh không biết mình còn có thể bình tĩnh ứng phó hay không.



Hai cánh tay Hàn Đông chậm rì chống xuống lên, tiếp theo là cả nửa người trên, tiếp tục là mông, cuối cùng chợt xoay một cái...



Mãnh liệt bổ nhào lên người Vương Trung Đỉnh, gắt gao đè xuống.



Trái tim Vương Trung Đỉnh đang treo ngược cũng chợt rơi xuống đất.



Hàn Đông lại bắt đầu lắc lư trên người Vương Trung Đỉnh, nhìn bộ dạng này là động tình rồi. Đáng tiếc thể lực chống đỡ không nổi, không làm ra được trò gì đã lại bất động.



....



Con người thật là sẽ thay đổi.



Bất luận tái diễn hết thảy ngày trước như thế nào, đều sẽ có một vài chi tiết nhỏ khiến cho ngươi phát hiện thứ gì đó đã lặng lẽ mất đi.



Giống như cũng là ở cùng một chỗ, trước kia Hàn Đông chỉ trở mình Diệp Thành Lâm cũng sẽ tỉnh, hiện tại Hàn Đông ở trong nhà đi qua đi lại, thế nhưng gã vẫn ngủ một đêm vô mộng.