Phong Mang

Chương 170 : Khiêm tốn

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Vương Trung Đỉnh thật sự đón Diệp phu nhân đến.



Hơn nữa an bài bọn họ vào ở biệt thự phía Tây, mỗi ngày đặc biệt đưa đón một chuyến đến các khu du lịch giải trí. Tham quan kiến trúc cổ, nếm thử đặc sản, vòng qua các khu thương mại... Diệp Thành Lâm lần đầu tiên cảm nhận được vẻ đẹp của thành phố này chôn dấu dưới áp lực cuộc sống.



Vương Trung Đỉnh cứ việc an bài thật thoả đáng, Hàn Đông vẫn thoái thác hầu hết lịch làm việc, mỗi ngày cùng hai vợ chồng họ Diệp chạy khắp nơi, tận lực làm một bóng đèn bất diệt.



Trong lúc này, Hàn Đông cũng dùng phí làm người phát ngôn mua chiếc xe đầu tiên trong đời — ML350. Nhớ ngày đó Diệp Thành Lâm và Hàn Đông cùng đi thử giá, thấy chiếc xe xa hoa này đỏ mắt không thôi.



"Tiểu tử cậu rốt cục đổi đời rồi, nhớ ngày đó mỗi lần ngồi tàu điện ngầm đều trốn vé."



Hàn Đông cười hắc hắc, "Ở trước mặt chị dâu chừa cho em chút mặt mũi đi."



Diệp phu nhân lập tức thay Hàn đông chủ trì công đạo.



"Còn có mặt mũi nói người ta nữa? Anh chừng nào mới có thể mua xe đây?"



"Chỗ chúng ta đều là đường núi, có xe cũng không có chỗ chạy a!" Diệp Thành Lâm mặt dày cười.



Hàn Đông muốn ép Diệp Thành Lâm không xuống đài được, "Vậy anh chuyển đến chỗ có thể lái đi!"



Diệp Thành Lâm oán hận chọc hai cái lên bụng Hàn Đông, nhỏ giọng nói: "Cậu có thể đừng vạch trần điểm yếu của anh không? Anh của cậu tìm được người vợ không tham hư vinh dễ dàng sao?"



Hàn Đông cười xấu xa, "Ai bảo anh lúc trước mắng em cùng bức."



(Cùng bức: chỉ người nghèo hay ăn gian, muốn nhờ vả người khác)



"Cậu vốn là cùng bức, để tiết kiệm cơm tối bảy giờ liền trèo lên giường ngủ, sau đó mộng du đến nhà anh ăn vụng. Cho tới hôm nay anh vẫn nhớ rõ câu nói kia của cậu: ta chỉ có thể dựa vào đồ ăn thử trong siêu thị để cải thiện."



"Anh cũng không hơn em bao nhiêu a, ngại mua thức ăn đắt nhất định tự mình làm. Kết quả mua một đống nguyên liệu mới phát hiện không có mua thớt, lại trực tiếp cắt ở trên bàn, vài ngày sau ngay cả sơn trên bàn đều bị anh cạo hết."



"Thế thì sao? Cậu còn không phải vẫn chạy theo tìm cơm ăn sao?"



"Em là vì nhìn anh ăn một mình rất đáng thương."



"..."



Diệp phu nhân ở bên cạnh nhịn không được chen lời: "Hai người sống cùng một niên đại với tôi sao? Chồng tôi ở Quý Châu thật sự so với hai người đều dễ chịu hơn."



Diệp Thành Lâm nói: "Cậu ta nha kiếm không ít tiền, chỉ dùng để làm màu, tán gái bỏ ra không biết bao nhiêu tiền."



"Anh không tán gái, vậy sao anh cũng không còn tiền?" Diệp phu nhân bật lại hỏi.



Diệp Thành Lâm không phản bác được.



Hàn Đông vẻ mặt vô sỉ, "Bởi vì tiền của anh ấy cũng dùng cho em làm màu."



"Cho nên mới nói cậu ở trong lòng anh chính là một kẻ cùng bức, bất luận thay đổi thế nào cũng không tháo được cái mũ này."



Hàn Đông trơ mặt cười cười.



Diệp Thành Lâm yên lặng nhìn Hàn Đông lúc lâu, trong lòng đột nhiên có chút cảm động. Cảm động khi thời gian trôi qua hoàn cảnh đã khác, người đứng trước mặt gã lại vẫn như cũ không hề thay đổi.



Hàn Đông cũng nhịn không được cảm khái, "Thật hoài niệm những ngày chúng ta còn cùng một chỗ."



"Thật hoài niệm biển quảng cáo, băng ghế nhỏ của em."



"Thật hoài niệm ngũ tỷ muội của em."


...



Quay lại biệt thự, Diệp phu nhân hướng Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông nói: "Chúng tôi tính ngày mai sẽ trở về."



Tuy rằng Vương Trung Đỉnh đã sớm chờ những lời này, nhưng vẫn khách khí hỏi: "Sao không ở lại thêm vài ngày?"



"Đúng vậy a, ở lại thêm vài ngày đi!" Hàn Đông cũng nói.



Vương Trung Đỉnh hướng Hàn Đông nở một nụ cười bí hiểm: Còn tiếp tục nhiều chuyện tôi sẽ giết chết.



Diệp phu nhân nói: "Chúng tôi ở đây đã đủ lâu rồi, trong nhà rất nhiều việc còn chờ. Còn có nhà máy của chồng tôi bên đó, lãnh đạo đã gọi điện thoại qua nhiều lần rồi."



Diệp Thành Lâm cũng nói: "Trong khoảng thời gian này làm phiền hai người, sau này có rảnh đến nhà tôi chơi. Tuy rằng không thể cung cấp điều kiện tốt như vậy, nhưng cam đoan đồ ăn đều là tinh khiết thiên nhiên."



Hàn Đông trêu chọc: "Sau này em đi Quý Châu quay phim sẽ ở nhà hai người nha."



"Ha ha ha... Không thành vấn đề."



Cố gắng nói lời sảng khoái, kết quả Hàn Đông sau khi trở về lại mất ngủ, bản thân ngủ không ngon còn động đến Vương Trung Đỉnh.



"Lần này Diệp ca đi rồi có khi nào lại tiếp tục mai danh ẩn tích không?"



"Anh thấy anh ấy có ý định này không?"



"Em nhìn trái lại rất bình thường."



"..."



Vương Trung Đỉnh im lặng không đáp, bởi vì y há miệng liền muốn chửi người.



Không đầy một lát, Hàn Đông lại ngửa mặt lên, "Cái kia... Phí phát ngôn của em rốt cuộc được bao nhiêu a?"



"Em hỏi làm gì?"



"Muốn biết mua xe xong còn dư hay không."



Dù sao cũng là đại bài quốc tế, phí phát ngôn chắc chắn sẽ không thấp. Nhưng Vương Trung Đỉnh biết Hàn Đông muốn đi giúp đỡ Diệp Thành Lâm, cho nên tự giảm số tiền đưa hắn xuống.



"Nào có dư? Em mua xe tôi còn thêm không ít."



Hàn Đông không lên tiếng.



Vương Trung Đỉnh quở trách, "Đừng suốt ngày để tôi phải nhắc nhở, hữu dụng chút đi."



"Gì hữu dụng?" Hàn Đông hỏi.



Vương Trung Đỉnh không hiểu ra sao phun ra một câu, "Theo Du Minh cùng nhau tập luyện."



"Tập luyện? Em tập luyện làm gì?" Hàn Đông không rõ.



"Trong phim có nhiều cảnh hành động như vậy, không luyện cơ thể mềm dẻo, đến lúc đó ứng phó thế nào?"



Hàn Đông không lên tiếng nữa.



Vương Trung Đỉnh buồn bực hỏi: "Nghe thấy không?"



"Nghe thấy rồi."