Phong Mang

Chương 171 : Tiệc khai máy

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Ngày hôm sau trên đường đến sân bay, Diệp Thành Lâm do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng.



"Đông tử, anh có lời nói muốn nói với cậu."



"Anh sẽ không phải lại muốn cắt đứt liên hệ với em đi?" Hàn Đông vẻ mặt cảnh giác.



"Không phải, là lời khác."



Vừa nói như thế, lái xe phía trước lại vẻ mặt cảnh giác.



"Vừa hay, em cũng có lời muốn nói với anh, " Hàn Đông nói tiếp.



Vì thế, tới sân bay, Vương Trung Đỉnh và Diệp phu nhân đi trước gửi hành lý, còn lại Hàn Đông cùng Diệp Thành Lâm tán gẫu.



"Anh có lời gì muốn nói với em?" Hàn Đông hỏi.



"Kỳ thật cái dây thừng kia..."



Diệp Thành Lâm nói đến một nửa đột nhiên không nói được nữa.



Mặc dù gã nói lời này chính là vì không muốn lưu lại tiếc nuối, không có bất cứ ý muốn gì không an phận. Nhưng gã khó có thể cam đoan một khi Hàn Đông đáp lại, bản thân mình còn có thể bình tĩnh ứng phó.



"Cậu nói trước đi." Diệp Thành Lâm cười cười.



"Xem anh mài mài chít chít..." Hàn Đông mới vừa nói xong chính mình lại cũng quanh co, "Cái kia... Kỳ thật chuyện của em...cũng thật khó mở miệng..."



Diệp Thành Lâm rất có kiên nhẫn, "Không việc gì, từ từ nói."



Hàn Đông nắm chặt nắm tay thành quyền, lão tử ngày hôm nay bất cứ giá nào!



"Kỳ thật em và Vương Trung Đỉnh đang cùng một chỗ."



Diệp Thành Lâm nháy mắt sửng sốt.



"Cậu nói gì?"



Hàn Đông nhìn thấy biểu tình Diệp Thành Lâm lại có chút lo lắng, "Người đại diện kia của em...anh cũng biết đấy? Chính là cái người cả ngày đi cùng chúng ta kia, với em là một đôi."



Cả thế giới đều an tĩnh rồi.



Diệp Thành Lâm trợn mắt nhìn Hàn Đông lúc lâu, mới mở miệng hỏi: "Cậu có thể chấp nhận nam nhân?"



Hàn Đông khẩn trương đến mồ hôi ròng ròng, "Việc này quả thật có chút ngược lẽ thường, anh không tiếp nhận được cũng không còn cách nào, chỉ cần không mất mặt em sẽ..."



"Rất tốt." Diệp Thành Lâm đột nhiên ngắt lời.



Hàn Đông nghẹn họng, "Rất tốt?"



Diệp Thành Lâm coi như trấn định, "Tuy rằng chỉ ở cùng vài ngày, nhưng anh thấy được người đó rất dụng tâm với cậu. Hơn nữa đứng trên phương diện này, người ta có thể làm được đến phần này, nói thật anh rất bội phục, ít nhất anh làm không được."



Hàn Đông lại có chút ngại ngùng, "Chỉ cần anh không xem thường em là được rồi."



"Tìm được chỗ dựa vững chắc như vậy, từ nay về sau hô phong hoán vũ, một tay che trời, anh còn dám xem thường cậu?"


"Ôi chao, sao cô lại tới đây?" Y Lộ cười cười.



Vạn Lý Tình cũng cười cười, "Tìm Vương Trung Đỉnh có chút việc."



"Có cần tôi giúp cô kêu anh ta ra không?"



"Không cần, đã nói xong rồi."



Y Lộ kinh ngạc, "Vậy cô đây là..."



"Muốn đến quán trà bên cạnh chờ một lát."



Nghe Vạn Lý Tình vừa nói như thế, Y Lộ cũng gật gật đầu, "Tôi vừa hay cũng muốn đi, bên trong sảnh yến hội rất rối loạn, thật làm người ta đau đầu, vậy hai ta cùng đi."



Vạn Lý Tình ừ một tiếng.



Hai nữ nhân ngồi cùng một chỗ, đề tài nói chuyện cơ bản chỉ triển khai quay quanh nam nhân. Mà hai nữ nhân này ngồi cùng một chỗ, đề tài tán gẫu tự nhiên mà vậy dừng ở Vương Trung Đỉnh.



"Anh ta thế nhưng nói thẳng với cô sao?" Y Lộ biểu tình khó có thể tin.



Vạn Lý Tình sớm đã khôi phục lại bình tĩnh, "Đúng."



Y Lộ thở dài, "Thật đáng tiếc, tôi vẫn cho rằng cô cùng Vương tổng là một đôi."



Vạn Lý Tình không nói gì.



"Tôi cảm thấy ở trong lòng Vương tổng, cô vẫn là có một chút địa vị. Chẳng qua nam nhân, tuổi trẻ như vậy, có đôi khi ngay cả chính anh ta cũng không biết mình muốn cái gì..."



Y Lộ nói liên miên cằn nhằn rất nhiều, ý chính chỉ là khuyên Vạn Lý Tình không được buông tay. Còn nhiệt tình bày mưu tính kế, cũng ám chỉ nguyện ý làm cánh tay đắc lực nhất cho nàng.



Vạn Lý Tình vẫn luôn lẳng lặng nghe, thẳng đến khi Y Lộ nói xong, mới mở miệng nói: "Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi."



Y Lộ sửng sốt, "Hiểu lầm?"



"Tôi Vạn Lý Tình còn chưa tới nỗi đấu trí so dũng vì một đoạn tình cảm."



Nói xong lời này, Vạn Lý Tình tao nhã cười, đứng dậy rời khỏi quá nước.



Tiếp đón nhân viên đoàn phim xong, Vương Trung Đỉnh liền hướng Hàn Đông nói: "Anh phải đến chỗ Vạn bá một lúc, em muốn quay về ký túc xá hay là cùng đi?"



Hàn Đông không chút do dự lựa chọn cùng đi.



Tới dưới nhà Vạn Lý Tình, Vương Trung Đỉnh một mình xuống xe, Hàn Đông ngồi đợi ở bên trong.



Qua hơn hai tiếng, Vương Trung Đỉnh mới quay lại. Vốn tưởng rằng Hàn Đông đã sớm vù vù ngủ say rồi, không ngờ hắn cư nhiên vẫn còn tinh thần cao.



"Không buồn ngủ sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



"Buồn, không dám ngủ." Ánh mắt Hàn Đông lúng ta lúng túng, nghiễm nhiên đã mệt mỏi tới cực hạn rồi.



Vương Trung Đỉnh kinh ngạc, "Không dám ngủ?"



Hàn Đông đột nhiên nghiêm trang: "Em muốn trị khỏi mộng du."