Phong Mang

Chương 172 : Trị hay không trị?

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


"Trị? Sao phải trị?" Vương Trung Đỉnh kinh ngạc.



Hàn Đông không muốn nhắc đến Vương Hải Chí, chỉ nói: "Mộng du tạo thành cản trở rất lớn trong cuộc sống, mỗi lần em có tâm sự, ngủ liền phải lo lắng đề phòng."



"Vậy sao trước kia em không muốn trị?"



"Trước kia chưa xảy ra bao nhiêu tai vạ, thời gian này liên tiếp gặp phiền phức, khiến cho em nghĩ lại đặc biệt rất sợ. Hơn nữa phim mới sắp quay rồi, đến lúc đó bôn ba khắp nơi, anh lại không thể luôn 24 giờ chạy theo, khó đảm bảo em sẽ không gây ra phiền toái."



Tuy nói như vậy, nhưng một người ở thời gian mộng du sẽ giãi bày hết cõi lòng, bán manh đùa giỡn vui vẻ, xoa dịu mâu thuẫn, nhất là người sẽ phối hợp với mình các loại vận động ở trên giường, như thế nào lại nỡ lòng để hắn trị đây?



Vì thế, Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi cảm thấy thứ em cần trị liệu là không phải mộng du, mà là đầu óc. Nếu không suy nghĩ vớ vẩn, sẽ không vô cớ thức dậy hoạt động đúng không?"



"Nhớ anh cũng gọi là suy nghĩ vớ vẩn sao?" Hàn Đông phản bác.



Mặt Vương Trung Đỉnh ủ rũ không nói lời nào.



Hàn Đông còn nói: "Em đây sau này không đến chỗ anh nữa."



"Em dám ~" Vương Trung Đỉnh phát ra hai chữ nghe như đang kinh hoảng kỳ thực là oán niệm sâu nặng.



Hàn Đông lập tức hầu lẻn đến bên người Vương Trung Đỉnh, nắm cằm của y đùa giỡn: "Anh cũng có lúc sợ hãi? Ân?"



Vương Trung Đỉnh lạnh lùng trả lời: "Đã xong chưa, tôi muốn lái xe."



"Ngồi nghiêm túc!" Gầm lên một tiếng.



Hàn Đông nháy mắt bị dọa quay về tại chỗ, nghiêm chỉnh cả đường đi không hề hé răng. Lúc gặp phải kẹt xe, Vương Trung Đỉnh dùng dư quang liếc qua Hàn Đông một cái, phát hiện hắn đã ngủ.



Vương Trung Đỉnh mở lên một bản nhạc nhẹ.



Đang nghe, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Hàn Đông.



Khi đó, Hàn Đông cũng là vì uống rượu cộng thêm mộng du trèo vào xe của mình, Vương Trung Đỉnh cũng là bằng bản nhạc nhẹ như vậy phát hiện đóa hoa tuyệt thế này.



Điểm khác nhau giữa hồi ức và hiện thực chính là hồi ức sẽ tự động bài trừ một vài điểm tệ hại, tỷ như hoàng phù (bùa), tỷ như ảnh trắng đen, chỉ còn lại lúc bắt gặp hai cái đại chân dài xinh đẹp.



Chính là mộng du tạo ra phần kí ức tốt đẹp này...



Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông đột nhiên ở bên cạnh nói: "Dừng xe, em muốn đi tiểu."



Phía trước vừa hay có một cái nhà vệ sinh công cộng, Vương Trung Đỉnh liền ngừng xe lại.



Kết quả, Hàn Đông vừa xuống xe lập tức vắt chân bỏ chạy.



Chờ Vương Trung Đỉnh kịp phản ứng, Hàn Đông đã tót vào trong một cái hẻm nhỏ.



Vương Trung Đỉnh còn có thể làm gì? Đuổi thôi!



Hàn Đông bình thường chạy không được một km đã hổn hển loạn suyễn, nhưng là mộng du lại như đua giải ngoại hạng. Rẽ ngoặt, vượt chướng ngại vật, né tránh dị thường linh hoạt, quả thực là thân thủ như gió.



Vương Trung Đỉnh ở phía sau đuổi đến chỉ muốn chửi người.



Lão tử đã bao nhiêu năm không lưu nhai soán hạng rồi? Từ lúc cùng một chỗ với người này, thực con mẹ nó càng ngày càng tiếp địa khí!



(lưu nhai soán hạng: lặn lộn trên đường xá chạy rượt đuổi trong ngõ hẻm)



(Tiếp địa khí: hòa vào đời sống của quần chúng, mộc mạc, giản dị)



Mắt nhìn lên vừa sắp bắt kịp, bước chân Hàn Đông đột nhiên vút đi, rẽ vào đường lớn lại tiếp tục chạy.




Người làm phim gật gật đầu, "Có vẻ như không chỉ vậy."



"Là từ kinh phí của đoàn phim sao?"



"Đã mua từ trước rồi."



Gương mặt Y Lộ dị thường cứng ngắc, Hàn Đông, cậu thật sự là càng ngày càng khiến tôi phải nhìn với con mắt khác.



Thấy giám chế trở về, người trợ lý tò mò hỏi thăm: "Rốt cuộc là ai mua bảo hiểm mười triệu a? Là Y Lộ sao?"



Giám chế trừng mắt liếc hắn một cái, "Nếu là Y Lộ thì còn cần cậu nói? Không có đầu óc."



"Kia... Kia rốt cuộc là ai?" Trợ lý thật sự nghĩ không ra nơi này còn ai có bối cảnh thâm sâu hơn Y Lộ.



Giám chế nói: "Còn không phải là Hàn Đông kia sao!"



Trợ lý giống như vừa nghe được tin tức kinh người, "Hàn Đông? Hắn có ác như vậy?"



"Vô nghĩa, bằng không cậu cho là người ta dựa vào cái gì có được vai diễn kia?"



Trợ lý không nghĩ đến chuyện nhân vật vai diễn gì, hắn chỉ nghĩ tới vừa rồi mình đã giáo huấn người bảo tiêu kia.



Chờ hắn muốn nhận lỗi, tiểu Lương đã sớm cùng Hàn Đông dời đi rồi.



Cả buổi chiều, Hàn Đông đều ở ký túc xá.



"Nghĩ gì thế?"



Du Minh phát hiện Hàn Đông luôn thất thần.



Hàn Đông vẻ mặt cẩn thận: "Tôi hoài nghi Vương Trung Đỉnh mua cho tôi một phần bảo hiểm kếch xù."



"Sao cậu biết?" Du Minh hỏi.



"Hôm nay tôi đến đoàn phim, Nhị Lôi thần thần bí bí cùng giám chế đàm luận việc này. Tôi đoán chừng giá trị khẳng định không nhỏ, bằng không sao lại không đi theo trình tự lệ thường đây?"



Du Minh nói: "Vậy cũng hẳn là phải cho cậu biết a!"



"Vấn đề chính là ở đây!" Hàn Đông hung hăng vỗ đùi, "Giá trị vượt quá cực hạn tiếp nhận của tôi."



"Cực hạn của cậu là bao nhiêu?"



Hàn Đông khó khăn nói: "Một triệu, qua một triệu tôi sẽ lên cơn sốc."



"Cậu đây là nói nhân dân tệ hay là Đô-la?"



"Nhân dân tệ, nếu Đô-la tôi liền..."



"Cậu chỉ được tầm đó?" Du Minh hỏi.



Hàn Đông che ngực, "Cậu đừng nói gì nữa, tôi bị trọng bệnh, không được, mau mau đỡ tôi..."



"Xuống địa ngục đi!" Du Minh cười vỗ Hàn Đông, "Đi ăn cơm, mộng đẹp gì vậy?"



"Hắc hắc, mơ thôi không được sao!"



(Mấy chương sau cả nhà chuẩn bị mà cười rụng hàm=)))))