Phong Mang
Chương 173 : Con đường vật lộn phía trước
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
"Tiểu Lương!"
Tiểu Lương đang định mở cửa xe, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có người ngoắc ngoắc mình.
"Chờ anh thật lâu." Người nào đó vẻ mặt mỉm cười.
Tiểu Lương tập trung nhìn, đây không phải cái gã trợ lý cuồng vọng kia sao? Sao lại tìm mình đây?
"Thật ngại, ngày hôm qua không nhìn rõ, không biết anh là người của Hàn Đông."
Tiểu Lương hừ cười một tiếng, rốt cục cũng có người biết uy lực của ông chủ nhà ta!
"Sau đó thì sao?" Cố ý hỏi.
Người trợ lý hổ thẹn cười cười, "Sau đó đến chịu tội với anh."
Thật vất vả chờ được cơ hội mở mày mở mặt như vậy, tiểu Lương có thể nào không lợi dụng nhiều lời một chút?
"Chỉ cần anh nói cho tôi biết hôm qua nghe được những gì, tôi sẽ không tính toán với anh."
Người trợ lý nháy mắt như trút được gánh nặng cười cười, "Việc này a? Cậu đã sớm biết, chính là chuyện Vương tổng mua cho Hàn Đông bảo hiểm hơn mười triệu."
Trái tim Tiểu Lương mạnh mẽ run rẩy, nhưng trên mặt vẫn phải giả bộ không có việc gì.
"A, sớm biết vậy tôi đã không hỏi."
Người trợ lý, "Vậy chuyện ngày hôm qua..."
"Không có việc gì, anh đi đi, nhớ rõ đừng nói lung tung khắp nơi là được." Tiểu Lương phất phất tay.
Người trợ lý mới vừa đi không đầy một lát, Hàn Đông lập tức chạy tới bãi đỗ xe bên này.
Khóe miệng Tiểu Lương bắt đầu run rẩy, không thể nói, việc này tuyệt đối không thể nói cùng Hàn Đông, tố chất nội tâm người này vốn không tốt...
Hàn Đông mở cửa xe ngồi lên.
"Vương tổng mua cho cậu bảo hiểm hơn mười triệu!" Tiểu Lương nói bâng quơ. (hẳn là không thể nói =))
Hàn Đông không hề để ý châm một điếu thuốc, hỏi: "Cậu nói là mười mấy triệu nào?"
Tiểu Lương kinh ngạc, "Chẳng lẽ còn có cái khác hơn mười triệu?"
Hàn Đông lãnh ngạo phun ra một vòng khói, "Trên người tôi nhiều bộ phận đáng nâng niu như vậy, một cái hơn mười triệu đáng gì?"
"Á..."
Hàn Đông đột nhiên há miệng cười to, "Ha ha ha ha... Phối hợp với cậu một chút thôi, đừng nói bậy nữa, mau lái xe đi!"
Mới đầu tiểu Lương là thở nhẹ nhõm một hơi, may mắn hắn không có tin, kết quả lái xe đến nửa đường, miệng lại ngứa: "Vừa rồi tôi không nói bậy."
"Không nói bậy gì?" Hàn Đông đã quên sạch rồi.
Tiểu Lương nói: "Chuyện bảo hiểm hơn mười triệu."
Lúc này, cửa kính ghế sau đột nhiên bị người nào đó lay mở, khuôn mặt Tây Tây nửa thức nửa ngủ lộ ra.
"Ba ba, để chú ấy đưa đi, không thể cho chú ấy ăn không ngồi rồi mãi được."
Vương Trung Đỉnh, "..."
Vì thế, xách một người khiêng một người, vô cùng vất vả vận chuyển về.
Ngày hôm sau, Hàn Đông vẫn như trước không có vấn đề gì.
Nhưng Vương Trung Đỉnh thì không thể cho rằng những chuyện kia chưa hề xảy ra.
Nhất định phải có biện pháp, cứ tiếp tục như vậy Hàn Đông không kiệt sức cũng sẽ mệt chết chính mình.
Sao có thể bắt người này kiên định ngủ một mạch đây?
Cho dù đến mức độ này, Vương Trung Đỉnh vẫn như cũ không muốn bắt Hàn Đông trị liệu, chỉ cần có một tia hi vọng cuối cùng, y phải tiếp tục chống đỡ.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh không cho Hàn Đông về nhà cùng mình, mà bắt hắn ở lại ký túc xá.
Không nhìn thấy mình hẳn là sẽ đỡ đi? Vương Trung Đỉnh nghĩ.
Dù vậy, y vẫn không thể yên tâm ngủ sâu.
Thường xuyên xem di động, thường xuyên đi ra cửa, luôn luôn lo lắng Hàn Đông sẽ trộm chạy đến đây.
Cuối cùng một đêm rất yên ổn.
Trở lại công ty, Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông đi theo đoàn phim đến địa điểm quay phim, mới chính thức nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó vài ngày, Hàn Đông vẫn luôn ngủ ở ký túc xá, có vẻ như đã khôi phục bình thường rồi.
Tiếp tục như vậy một thời gian nữa, có lẽ sẽ quên chuyện này đi...
Vương Trung Đỉnh đang nghĩ ngợi, Du Minh đột nhiên đẩy cửa vào, biểu tình cực độ mất bình tĩnh.
"Vương tổng, ngài làm như vậy hơi quá đáng đi?"
Trong lòng Vương Trung Đỉnh lại lộp bộp, "Có ý gì?"
"Vốn tôi không cũng muốn nói, như vậy giống như tôi quá keo kiệt, nhưng mà tôi thật sự chịu đủ rồi!" Du Minh oán hận.
Vương Trung Đỉnh đứng lên, "Rốt cuộc sao lại thế này?"
"Anh thà rằng tung mấy ngàn vạn mua cho Hàn Đông bảo hiểm trăm triệu, lại không bằng lòng bỏ ra mấy ngàn mời cho cậu ta một vũ đạo lão sư sao? Mỗi tối thừa dịp mộng du tìm tôi luyện tập, có kiểu lợi dụng như vậy sao? Cũng quá tính kế đi?!" =)))))))
Vương Trung Đỉnh nháy mắt hiểu ra, vội giải thích: "Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi."
"Lần một lần hai là hiểu lầm, này đã tám ngày rồi, mỗi tối đúng giờ lên lớp, không đến hừng đông không tan học! Đến hôm qua tôi thật sự gánh không được nữa, mới mở lời đùa cợt với cậu ta, nói muốn tiếp tục học phải trả tiền. Kết quả anh đoán xem cậu ta nói gì? Cậu ta nói anh đã phải bỏ ra nhiều tiền như vậy mua bảo hiểm, không muốn tiếp tục tiêu tốn tiền của anh vào học phí!"
Vương Trung Đỉnh, "..."