Phong Mang

Chương 174 : Cái này xem như thu hoạch ngoài ý muốn sao?

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Hai ngày sau, Vương tổng đành mang theo hai gã bệnh tật đến bệnh viện.



Trước tiên đem vị bệnh nặng nhất đưa đến trước mặt bác sĩ, "Ngài xem xem người này còn cứu được không?"



Bác sĩ hì hì cười, "Mộng du cũng không phải bệnh nan y gì! Chỉ cần người bệnh không làm những hành động nguy hiểm, cũng không tạo nên thương tổn đối với thân thể."



"Thương tổn là cậu ta gây cho người khác." Vương Trung Đỉnh nói.



"A..." Bác sĩ xấu hổ đẩy đẩy kính mắt, "Người mộng du quả thật sẽ mang đến phiền nhiễu nhất định cho người nhà, việc chúng ta có thể làm chỉ là lý tính đối đãi, tích cực ứng phó."



Cảm xúc Vương Trung Đỉnh vững vàng, "Được rồi, tôi sẽ hết sức phối hợp."



Bác sĩ gật gật đầu, "Người bệnh trước tiên làm khảo sát giấc ngủ, quá trình cần dùng thời gian một đêm."



Vì thế một đêm này, Vương Trung Đỉnh gần như không hề chợp mắt, sợ hai tên gia hỏa này đột nhiên phát bệnh đem máy giám sát hủy đi.



Cuối cùng là một đêm trôi qua bình an.



Ngày hôm sau, kết quả giám sát đã có.



"Sóng não đồ của hai người đều biểu hiện bình thường, không có dấu hiệu tính chất của bệnh biến." Bác sĩ nói.



Vương Trung Đỉnh buồn bực, "Vậy tại sao mộng du?"



"Chuyện này..." Bác sĩ bất đắc dĩ cười cười, "Kỳ thật y học hiện nay vẫn chưa đưa ra được giải thích thuyết phục, chủ yếu vẫn là có quan hệ với di truyền."



Nói đến đây, Vương Trung Đỉnh trầm mặc.



Bác sĩ quay đầu sang Hàn Đông, "Xin hỏi ông nội hoặc là bà nội của hài tử từng có tiền sử mộng du không?"



Hàn Đông kinh ngạc, "Ông nội bà nội nó? Tôi làm sao biết được?"



Bác sĩ còn kinh ngạc hơn y, "Vừa rồi rõ ràng tôi thấy trên bản đăng ký có một mục là quan hệ phụ tử a!"



Hàn Đông lay lay mí mắt, chỉa chỉa bên cạnh, "Đó là hai người bọn họ."



"Á, nhưng mà hai người giống hơn a, nhưng lại..." Ý thức được nói lời này trước mặt cha đứa bé không ổn, bác sĩ vội vàng ngừng lời, lại quay sang Vương Trung Đỉnh hỏi: "Vậy ông nội của..."



"Đứa bé này không quan hệ huyết thống với tôi."



Bởi vì Tây Tây còn đang ngủ lên, cho nên Vương Trung Đỉnh trực tiếp thừa nhận.



Bác sĩ cười xấu hổ cười, "Thật thật ngại, vậy ngài có thông tin gì về cha mẹ ruột của đứa bé không?"



"Không có, nó là đứa trẻ bị bỏ rơi. Lúc tôi đưa nó về từ viện phúc lợi, đã không có thông tin nhân thân."



Bác sĩ đành phải từ bỏ, lại cố ý chuyển ánh mắt kỳ vọng sang Hàn Đông, "Vậy cha mẹ cậu..."



"Tôi cũng là trẻ bị bỏ rơi." Hàn Đông nói.



Được rồi... Bác sĩ oán thầm: Xác định không phải nhặt về từ một nhà đi?




Vương Trung Đỉnh thầm nghĩ: Vậy cũng quá giảo hoạt rồi?



Bác sĩ nói: "Tôi nói cho ngài một cách, hôm nay sau khi về nói với cậu ta, bệnh mộng du đã hoàn toàn trị khỏi. Nếu cậu ta vẫn nghiêm túc ngủ, chứng tỏ lo lắng của tôi là dư thừa. Nếu cậu ta lại bắt đầu dị thường, vậy chứng minh mấy ngày hôm trước đều là mộng du."



Vương Trung Đỉnh gật đầu, xem ra chỉ có thể như vậy.



Vì thế, sau khi trở về, Vương Trung Đỉnh sẽ đem lời này thuật lại cho Hàn Đông.



"Bác sĩ nói chứng mộng du của em đã khỏi hoàn toàn."



"Nhanh như vậy?" Hàn Đông bất ngờ.



Vương Trung Đỉnh nói lung tung: "Bác sĩ nói ở quá trình trị liệu giai đoạn trước đã tạo cho em ám chỉ tâm lý, ý thức bản thân tự ức chế hoạt động mộng du."



Hàn Đông thế nhưng lại tin.



Tây Tây cũng hỏi: "Con thì sao?"



"Con vốn không có bệnh." Vương Trung Đỉnh nói.



...



Kết quả, tới nửa đêm liền bi thúc dục.



Hàn Đông thành thật bảy tám ngày, đột nhiên lăn một cái nằm lên người Vương Trung Đỉnh, các loại hăng hái các loại cọ cọ.



"Mẹ nó! Mấy ngày nay ngạt chết ta..." (sống không nổi nữa =))))))



Trong đầu Vương Trung Đỉnh, một bên nóng đến thật là nóng, một bên lạnh thật là lạnh.



Hàn Đông còn đang méo mó vặn vẹo không "làm" không thôi, Vương Trung Đỉnh thật sự là phải cắn răng lắm mới nhẫn tâm thực hành kế hoạch trị liệu.



Y mang bút ghi âm đã chuẩn bị từ trước mở lên, phát ta tiếng cảnh sát đột kích động mại dâm.



Bên trong có tiếng bước chân hỗn độn, tiếng phụ nữ thét chói tai, tiếng khách làng chơi kêu oan...



Cuối cùng là "Ầm" một tiếng đá sập cửa!



Chỉ thấy Hàn Đông vội vàng nhảy xuống giường, ngồi xổm xuống góc tường hai tay ôm đầu, động tác thành thạo đến mức Vương Trung Đỉnh không đành lòng nhìn thẳng.



Tiếng ghi âm vẫn còn tiếp tục.



"Chúng tôi là tổ chuyên án phá ổ mại dâm."



Nơi góc tường đó rất nhanh truyền đến tiếng đáp lại.



"Hàn Đông, nam, 27 tuổi, quê ở Nội Mông, thẻ căn cước ở trong ví..."



Mặt Vương Trung Đỉnh đã tím đen rồi, xem ra thực sự cần phải mang Tây Tây đi giám định thân tử a!