Phong Mang

Chương 179 : Chờ đón chính là bi kịch

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Hàn Đông ý thức được Vương Hải Chí chưa có nhận ra mình, phải nhanh chóng chuồn đi. Kết quả còn chưa chạy được ba bước, đã bị Vương Hải Chí kịp phản ứng túm lại.



"Không ngờ, lại có thể này gặp lại ở loại tình huống này."



Trong giọng nói Vương Hải Chí lộ ra giọng điệu đùa cợt tuỳ tiện, một trời một vực so với hình tượng lạnh lùng uy nghiêm ngày thường.



Hàn Đông the thé cổ họng giải thích: "Vừa rồi đi gấp quá, không thấy rõ liền vào sai cửa."



"Cô đây là không thấy rõ hay là cố ý?" Vương Hải Chí khoái trá làm khó dễ Hàn Đông.



Hàn Đông ra vẻ một biểu tình luống cuống, "Chủ tịch, đừng như vậy, để người khác thấy được không hay."



Vương Hải Chí lại đến gần từng bước, "Cô ngay cả việc hợp mưu lén vào tư trạch đánh tráo cũng dám làm, cộng với đầu gỗ trăm cân cũng có thể dọn sạch, còn sợ ta nói đùa mấy câu?"



Nghe được "đầu gỗ trăm cân" Hàn Đông mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là lão đầu tử này giở trò quỷ, quá âm hiểm!



"Tôi không biết chủ tịch đang nói cái gì... Tôi... A!" Hàn Đông đột nhiên quay ra cửa hét lớn một tiếng.



Vương Hải Chí cho rằng có người vào buồng vệ sinh, bàn tay giữ Hàn Đông đột nhiên nới lỏng.



Hàn Đông nhân cơ hội vùng ra, thoát khỏi Vương Hải Chí xong, vội vàng chạy ra ngoài.



Ngón tay Vương Hải Chí thế nhưng bị cọ đến đau, lực đạo quả nhiên vượt quá người thường. Hãn nữ như vậy, ở trên giường hẳn là có một hương vị đặc biệt đi...



Nghĩ là nghĩ như vậy, Vương Hải Chí cũng không đuổi theo. Dù sao cũng đã có người đứng ở phía dưới xe, "nàng" còn có thể chạy trốn sao?



Vì thế, Vương Hải Chí yên tâm mà đi tiểu.



Hàn Đông không dám lập tức trở về trường quay, mà là núp ở cầu thang trộm quan sát tình thế.



Rất nhanh, hắn thấy Vương Hải Chí từ phòng vệ sinh đi ra, vào thang máy bên cạnh.



Qua khoảng vài giây, cửa thang máy lại mở, người bước ra thật thần kỳ lại biến thành cháu của lão.



Cuối cùng cũng gặp người thân rồi!



Nước mắt Hàn Đông thiếu chút nữa không kìm được, lập tức lao ra phi đến người Vương Trung Đỉnh.



Đột nhiên có một "Đại mỹ nữ" sà vào lòng, suy nghĩ Vương Trung Đỉnh nhất thời không phản ứng kịp, lại có chút cảm giác tim đập rộn lên.



Rất nhanh, loại cảm giác này đã bị bộ dạng trung nhị kia của Hàn Đông hoàn toàn đánh tan.



"Cuối cùng anh cũng đến, vừa rồi..." Hàn Đông đang nói một nửa đột nhiên cấp tốc "Phanh lại".




"Đúng! Lập tức quay trở lại cho tôi!" cảm xúc Vương Hải Chí đột nhiên kích động.



Giờ này khắc này, Hàn Đông đang ăn cơm.



Vốn dĩ tính toán cho tới trưa sẽ hoàn thành phân cảnh, nhưng bởi vì bị Từ Trạch Mạn liên luỵ, ngay cả nửa tiến độ cũng chưa được.



Quay phim liền phải tô son điểm phấn, phải mạo hiểm không hay ho.



Vì thế, Hàn Đông hướng Vương Trung Đỉnh nói: "Buổi chiều em không muốn quay."



"Vì sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



"Mông đau, buổi chiều có cảnh diễn nâng cao chân, anh nhẫn tâm để cho Tiểu Sweetheart bị xé rách sao?"



Vương Trung Đỉnh hơi kém đem cơm nhổ ra.



Hàn Đông cười to như làm được việc ác, cười xong mới ý thức được bản thân mình một chút cũng không giống người mang thương tích.



Bất quá Vương Trung Đỉnh thật không hoài nghi lý do của Hàn Đông, dù sao cũng là chính mình làm, y cũng biết đêm qua đã xuống tay không nhẹ.



"Thật sự không cố gắng được sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



Hàn Đông lại có lo lắng, "Coi như em có thể gắng gượng, Từ Trạch Mạn cũng chưa chắc có thể, anh xem cô ta ngay cả cơm trưa cũng không ăn, vẫn luôn lẩm bẩm không diễn nữa."



"Tôi có thể chỉnh đốn cô ta." Vương Trung Đỉnh nói.



Hàn Đông vẫn là vẻ mặt không tình nguyện, "Em muốn về nhà nghỉ ngơi."



Vương Trung Đỉnh đem thịt trong hộp đồ ăn của mình đặt vào xuất của Hàn Đông, thản nhiên nói: "Ăn no tôi mang em về."



Tim Hàn Đông lại mềm nhũn, ngẫm lại trong lúc cấp bách Vương Trung Đỉnh đến tham ban, thậm chí còn cùng ăn cơm, cuối cùng lại mất hứng mà về.



Trong nháy mắt, khí khái nam nhi lại nặn ra đúng lúc không nên.



"Bỏ đi, em vẫn là tiếp tục diễn đi." Hàn Đông nói.



Vương Trung Đỉnh kinh ngạc "Sao lại muốn diễn?"



"Hảo hảo cho nha đầu kia xem nhan sắc này!"



Vương Trung Đỉnh không nóigì, chỉ tự ám chỉ bản thân: Bận đến mấy cũng phải ở lại đây.