Phong Mang

Chương 184 : Khó bề phân biệt

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


"Cái gì? Cậu nói văn kiện tỷ của tôi cung cấp có vấn đề?" Phùng Tuấn giật mình.



Nhị Lôi gật gật đầu, "Y Lộ hẳn là đã sớm đoán được chị cậu sẽ lộ ra tình báo với Vương tổng, cho nên mới đem văn kiện giao cho chị cậu bảo quản."



"Ý của cậu là cô ta đã thông đồng cùng chủ tịch, cố ý hạ bệ Vương tổng?"



"Theo trước mắt xem ra chính là như vậy, chủ tịch biết mình chạy không khỏi cửa ải phu nhân, cho nên chế tạo một loạt Ngụy chứng cho Vương tổng đến tố giác. Một khi phu nhân phát hiện những chứng cớ này có vấn đề, coi như không nghi ngờ Vương tổng rắp tâm bất lương, tín nhiệm đối với Vương tổng cũng sẽ giảm xuống, khả năng hợp tác liền càng nhỏ."



Phùng Tuấn vẻ mặt lo lắng, "Xem ra sự tình thực phiền toái a! Vạn nhất chủ tịch cùng phu nhân liên hợp lại áp chế Vương tổng, tình thế kia liền hoàn toàn lật lại rồi."



"Đúng vậy, hơn nữa Hàn Đông đến nay bặt vô âm tín, Vương tổng phỏng chừng đã suy sụp..."



Phùng Tuấn thở dài, "Y Lộ lúc này là hoàn toàn chọc giận Vương tổng rồi."



Nhị Lôi hừ nói: "Cô ta gây với Vương tổng không phải là lần một lần hai nữa, nếu không muốn dẫn ra một loạt giao dịch bẩn của cô ta, người này đã sớm cút ra khỏi công ty rồi."



"Hiện tại liền xem thái độ chủ tịch, dù sao phu nhân đã trành thượng cô ta. Nếu kiên quyết làm tới, những ngày an nhàn của cô ta chỉ sợ cũng chấm dứt rồi."



"Thật không biết cô ta là thông minh hay là quá ngốc."



Đang nói, điện thoại Nhị Lôi liền vang lên.



"Được, được, tôi lập tức đi lo liệu."



Phùng Tuấn vội hỏi: "Chuyện gì?"



"Còn có thể chuyện gì? Vương tổng muốn tìm Y Lộ tính toán rõ ràng thôi!"



"Vậy cậu mau đi đi, đừng làm cho Vương tổng sốt ruột chờ."



Hơn bốn mươi phút sau, Y Lộ vào văn phòng Vương Trung Đỉnh.



Mới vừa đóng kỹ cửa lại, quay đầu liền đối diện với gương mặt âm hàn xuyên thấu, Y Lộ nháy mắt hoảng sợ. Còn chưa có tiến đến, đã bị Vương Trung Đỉnh một tay bóp chặt cổ, hung hăng áp lên ván cửa.



"Hàn Đông đâu?" Vương Trung Đỉnh hỏi.



Y Lộ không thở đuộc, muốn tách bàn tay Vương Trung Đỉnh ra.



Kết quả Vương Trung Đỉnh bóp càng chặt hơn nữa, tiếng rống giận dữ như sấm bên tai.



"Hàn Đông bị Vương Hải Chí mang đi đến nơi nào rồi?!!"



Y Lộ cố sức hé ra vài tiếng trong cổ họng, "Tôi như thế nào... Làm sao biết... Nói..."



"Cô theo lão hợp mưu chủ đạo trận biến cố này, cô lại không biết lão đem Hàn Đông nhốt ở đâu?"




"Hàn Đông đâu? Người đem Hàn Đông giấu đi đâu rồi?"



Vương Hải Chí giận đến hướng Vương Trung Đỉnh quét một quyền.



"Ngươi có thôi hay không đây? Đã nói không có ở chỗ ta!"



Vương Trung Đỉnh cũng muốn động thủ, kết quả bị mười mấy người cản lạ.



Thúc cháu bốn mắt nhìn nhau, đều là một bộ mặt đỏ tai hồng, biểu tình giận không kềm được.



"Tài liệu giả kia có phải người giả tạo hay không?" Vương Trung Đỉnh chất vấn.



Vương Hải Chí mặt không đổi sắc, "Đúng thì thế nào?"



"Không — có — tính — người!"



"Cháu tùy tiện lục ngăn kéo của ta có ai tính chưa? Cháu âm thầm điều tra thúc thúc ruột của mình đã có ai tính chưa? Cậu vì mưu quyền cướp ngôi không từ một thủ đoạn nào đã có ai tính chưa?"



"Ta nói Hàn Đông không ở chỗ ta!"



Vương Trung Đỉnh không biết từ đâu đến một cỗ thần lực, lại có thể giãy khỏi năm sáu người, trực tiếp vọt tới trước mặt Vương Hải Chí, một quyền đánh lên mặt của lão.



"Ngươi thế nhưng vì một nghệ sĩ động thủ với ta? Còn đứng ngây đó làm gì? Bắt hắn trói lại! Để cho đại ca ta hảo hảo nhìn một cái, nuôi ra một tên súc sinh mất hết tính người như thế nào!"



Tuy rằng Vương Hải Chí hạ lệnh, nhưng là không người nào dám thi hành, cuối cùng trong hỗn loạn đem Vương Trung Đỉnh túm đi.



"Chủ tịch, xin ngài bớt giận, xin bớt giận..." Trợ lý vội đưa lên một chén nước.



Vương Hải Chí một phen đẩy ra, "Cơn giận này của ta là tiêu không được nữa."



Trợ lý chỉ có thể lựa lời Vương Hải Chí thích nghe mà nói, tận lực giúp lão vãn hồi một ít mặt mũi.



"Chủ yếu là một kế này của ngài thật cao minh! Vương tổng có thể không tức giận sao?"



Vương Hải Chí hừ lạnh nói: "Đó là nó ngu xuẩn, cánh còn chưa có cứng cáp, đã muốn đấu với ta."



"Phải phải phải, chủ tịch, kỳ thật tôi cũng rất hiếu kỳ, ngài rốt cuộc đem Hàn Đông giấu chỗ nào vậy?"



Vương Hải Chí sâu kín đưa mắt nhìn sang hắn, yên lặng ngắn ngủi đi qua, đột nhiên một tiếng bạo rống.



"Ta lặp lại lần nữa, hắn không có ở chỗ ta!"



Cái này, ngay cả trợ lý cũng đều kinh ngạc.