Phong Mang
Chương 188 : Tai ương huyết quang
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Mấy ngày nay, sách lược ứng đối của Vương Hải Chí thay đổi.
Trước kia luôn luôn âm thầm liên lạc cùng thân tín và bè đảng trong công ty, trộn lẫn trong cao tầng, tạo áp lực cho Vương Trung Đỉnh.
Sau thấy hiệu quả rất nhỏ, lão lại chuyển trọng tâm hướng về trong nhà, tận lực làm yên lòng Vương thẩm, ổn định Vương lão gia tử, chạy vạy ở chỗ Vương Hải Hồng...
Quả nhiên vẫn là chiêu này hữu hiệu.
Thái độ Vương Hải Hồng tự nhiên không cần nhiều lời, chỉ cần Vương Hải Chí vài câu tố khổ, ông ngay cả cổng chính cũng không cho Vương Trung Đỉnh vào một bước.
Vương lão gia tử lúc đầu mãnh liệt phản đối, sau khi Vương Hải Chí khóc lóc kể lể sám hối một phen, liền phất phất tay tỏ vẻ mình mặc kệ, các người thích giằng co như thế nào thì giằng co!
Hiện tại chỉ còn lại Vương thẩm.
Vương thẩm là người có thái độ kiên quyết nhất, dù khuyên bảo thế nào cũng không lung lay, khăng khăng cần diệt trừ "khối u ác tính" này.
Song để khi Vương Trung Đỉnh bị Vương Hải Chí áp chế, không thể kịp thời lên tiếng ủng hộ, cho Vương Hải Chí thời cơ lợi dụng.
Lão bắt đầu liên tục xum xoe, tỏ rõ quyết tâm, bắt nhi tử hỗ trợ nói tốt... Thậm chí đem một nửa bất động sản chuyển sang danh nghĩa Vương thẩm, nói thẳng ly hôn cũng vẫn sẽ chiếu cố mẫu tử hai người.
Trong một thế tấn công tình thân cường đại như thế, thái độ Vương thẩm rốt cục có chuyển biến vi diệu.
Nhưng mà, Vương Hải Chí lại đúng lúc này biết được tin tức Y Lộ mang thai.
"Cái gì? Cô ta mang thai?"
Trợ lý nói: "Hôm đó cô ta che chắn đến đặc biệt kín, gọi một chiếc xe taxi, trời còn chưa sáng đã xuất môn. Tôi khẳng định là muốn làm chuyện bí mật gì đó, liền theo ngay sau, cuối cùng theo tới một bệnh viện phụ sản tư nhân."
"Cậu xác định cô ta muốn lưu lại đứa bé sao?" Vương Hải Chí vội vàng xác nhận.
Trợ lý cho lão xem ảnh chụp một loạt biên lai, cơ hồ toàn bộ các mục đều là phí an thai.
Mặt Vương Hải Chí trong nháy mắt âm trầm xuống.
Mắt thấy lão bà đã bị cảm động, mắt thấy cơ hội lật bàn đã sắp đến...
Loại thời điểm này há có thể có nửa điểm sơ xuất?
Kể cả là về sau, lão cũng không thể tự mai phục cho mình một quả bom nổ chậm.
"Tìm cơ hội xuống tay." Vương Hải Chí nói.
Trợ lý thật cẩn thận hỏi: "Là người lớn hay là đứa trẻ?"
"Vô nghĩa, đương nhiên là cái thai trong bụng kia! Trên người cô ta lại không lưu trữ máu của ta, ta trừ cô ta làm gì?"
"Chính là... Ngài có thể chắc chắn đứa bé trong bụng của cô ta nhất định là cốt nhục của ngài sao?"
Sắc mặt Vương Hải Chí căng thẳng, "Cái gì? Đưa đi bệnh viện? Cậu điên rồi sao? Vạn nhất..."
Ý thức được mẫu tử hai người ở đối diện đang nhìn chăm chú vào mình, Vương Hải Chí không thể không thu liễm cảm xúc.
"Không phải chúng ta mang, là Hàn Đông, không biết hắn như thế nào đột nhiên xuất hiện."
Lại là Hàn Đông, lại là cái tên Lôi tiểu tử kia, suốt ngày phá hư chuyện của ta... Vương Hải Chí hận không thể đem hắn nhai!
"Được rồi, ta đã biết, theo sát chặt chẽ, bẩm báo kịp thời." Nói xong Vương Hải Chí liền cúp điện thoại.
Vương thẩm ở một bên hừ lạnh nói: "Xem có vẻ vội a, biến thành hai mẹ con chúng tôi giống như tội nhân rồi."
Vương Hải Chí tươi cười, "Ta tắt máy là được đi?"
Vương thẩm không để ý đến lão, giương roi lên hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, tuấn mã phía dưới nháy mắt chạy vọt đi.
Vương Hải Chí cũng vội đuổi theo.
Vương chiêu ở cách đó không xa vui tươi hớn hở nhìn cha mẹ hồi xuân.
...
Ngay sau khi Vương Hải Chí tắt máy không đến 10 phút, Vương Trung Đỉnh liền dẫn một đội nhân mã đến khu nhà cao cấp đã giam cầm Hàn Đông.
Ai cũng thật không ngờ, Vương Trung Đỉnh từ trước đến nay hình tượng kỳ nhân tinh anh, lại có thể làm ra chuyện thổ phỉ như thế!
Không còn cách nào, y đã chất chứa oán hận quá sâu đối với căn nhà này.
Chỉ cần vừa nghĩ tới Hàn Đông từng ở trong đây chịu đói, còn bị quấn trong chiếu hành hung, y liền hận không thể san bằng nơi này!
Vương Trung Đỉnh đến, việc đầu tiên chính là kiểm tra phòng.
Ngay tại trong phòng ngủ Vương Hải Chí thường ở kia, còn giữ một bcs mới vừa dùng qua không lâu.
Quả nhiên là đáng chết!
Vương Trung Đỉnh phân phó Nhị Lôi, "Bọc lại."
Việc thứ hai chính là đem hai bảo tiêu đã đánh Hàn Đông kia "mời" vào phòng trong.
"Con người của ta từ trước đến nay công bằng, các người đánh Hàn Đông bao nhiêu, ta sẽ trả lại các người từng đó, tuyệt không chiếm một chút tiện nghi!"
Hai bảo tiêu kêu oan, "Trên người cậu ta ngay cả một vết thương cũng không có, làm sao ngài biết bọn tôi đánh bao nhiêu?"
Vương Trung Đỉnh lẳng lặngtrả lời: "Bởi vì ta cũng sẽ dừng tay trước khi các người bị thương