Phong Mang
Chương 193 : Ra chủ ý
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
"Hạ... Hạ cảnh quan a... Người quen cũ, giao tình mười năm... Cậu tìm ai cũng không nên tìm anh ta a..."
Hàn Đông đè lại tay Hạ Dương Trác, ánh mắt đảo loạn, để che dấu chột dạ.
Hạ Dương Trác lại đem tay rút trở về, "Nếu là giao tình nhiều năm như vậy, vừa hay kêu đến uống mấy chén."
Hàn Đông lại một lần nữa đưa tay hung hăng túm lại, lộ ra nụ cười thuần lương, "Sao cậu không nói sớm? Nếu biết rằng cậu là đệ đệ của Hạ cảnh quan, tôi đã cho anh ta chút mặt mũi rồi!"
Hạ Dương Trác mắt lạnh đáp lại.
Hàn Đông tiếp tục khách khí cười, "Nếu như vậy... Cậu đi đi, đi đi, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Vậy anh tránh ra." Hạ Dương Trác nói.
Hàn Đông phẫn nộ đem cánh tay đùa quá phận rút trở về.
Hạ Dương Trác vừa muốn lên xe, chợt nghe điện thoại Hàn Đông vang lên.
"Uy? Calne đạo diễn?"
"Ân, ân, tôi lập tức tới."
Cúp điện thoại, Hàn Đông thấy Hạ Dương Trác đang dùng ánh mắt khác thường đánh giá mình, nhất thời thần kinh căng thẳng.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Hạ Dương Trác nói xong cũng lên xe.
Kết quả, Hàn Đông quay đầu xe lại, Hạ Dương Trác quay đầu xe trở về. Hàn Đông phóng tốc độ cao, Hạ Dương Trác cũng phóng tốc độ cao. Hàn Đông vượt qua, Hạ Dương Trác cũng vượt qua...
Hai chiếc xe giống hệt tư thế một truy một đuổi, chẳng qua vị trí thay đổi mà thôi.
Hàn Đông vẫn luôn liếc về kính chiếu hậu, trong lòng các loại không bình tĩnh.
Theo ta làm gì đây? Ý định khiêu khích có phải không?
Dám khi dễ ta sao?
Vì thế, Hàn Đông mở âm nhạc sôi động lên, một cước đạp chân ga bay đi. Tiếp theo liền bắt đầu lượn lách, vòng phải lách trái, bay xe, cua vòng tròn...
Cuồng dã phóng hơn mười km, lại dùng ánh mắt Lãnh Ngạo quét một vòng lên kính chiếu hậu.
Ta thao mẹ ngươi! Như thế nào vẫn đi theo đây?
Cuối cùng, Hạ Dương Trác một mực theo tới đoàn phim.
Hàn Đông sau khi xuống xe lại đến gõ cửa kính, "Tôi nói, cậu rốt cuộc có ý gì đây?"
Hạ Dương Trác đột nhiên lộ ra một nụ cười mê người, ảo đến trái tim Hàn Đông cuồng loạn run.
Thế nào? Không thể trêu vào lại muốn câu dẫn ta sao?
"Calne đạo diễn!"
Ý ở ngoài lời: chỉ số thông minh của ta rất cao đi?
"Có cái gì bất khả tư nghị? Không phải bởi vì ba trứng sao?" Vương Trung Đỉnh không lưu tình một chút nào.
Hạ Dương Trác lần đầu tiên nghe trở thành vui đùa, lần thứ hai nghe cũng có chút khó chịu rồi.
"Vương tổng, ngài không biết là chuyện cười này của ngài rất nhàm chán sao? Ngài không biết là một chút cũng không buồn cười sao?"
Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Quả thật không có buồn cười."
"Ngài..."
Hạ Dương Trác nói còn chưa nói xong, Vương Trung Đỉnh đã đi.
Thương nhân chính là thương nhân, đầy trong đầu đều là thứ thấp kém gì đó... Hạ Dương Trác nghĩ nghĩ lại đem ánh mắt mê luyến chuyển hướng Calne, vẫn là văn nghệ sĩ có thưởng thức a!
Sự thật chứng minh, thích văn nghệ sĩ là không chỉ có loại gia thế quý tộc Hạ Dương Trác, còn có loại trang B lưu lạc Hàn Đông này, hơn nữa hắn bởi vì Hạ Dương Trác thích lại trở nên càng thích.
(trang B: giả ngốc)
Cho nên, sau khi kết thúc công việc, ánh mắt đầu tiên của Hàn Đông không nhìn thấy Vương Trung Đỉnh đang đi về phía mình, trái lại nhìn thấy trước tiên lại là Calne đang đi tới chỗ Hạ Dương Trác.
"Calne đạo..."
Hạ Dương Trác một tiếng gọi còn chưa hô xong, Hàn Đông liền bày ra một tư thế cướp người.
"Calne đạo diễn, hay là ta bổ sung một cảnh đi? Liền cảnh quay đếm ngược ngày hôm qua, không hài lòng lắm đâu!"
"Tôi nhớ ra rồi! Đạo cụ sư nói ông ấy đưa tới kíp súng định chế rồi, hai ta cùng đi xem vậy."
"Ai nha nha! Thời gian đang rất gấo, nhiều việc quá, người nhàn tạp khác cũng đừng chiếm dụng thời gian của đạo diễn."
"Cậu hỏi tôi? Không có tôi hỗ trợ, một mình đạo diễn có thể làm sao? Cậu có biết tôi phải bận cùng anh ấy bao lâu không? Biết tôi phải vài giờ mới mới có thể về nhà không? Vừa lòng chưa!"
"..."
Hàn Đông đang say mê bắt Hạ Dương Trác ghen tị, đột nhiên ánh mắt vừa chuyển, quét đến một gương mặt âm trầm.
Tiểu tâm mạnh mẽ run lên!
"Anh... Anh sao lại đến đây?"
Vương Trung Đỉnh lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: "Bận xong chưa?"
Hàn Đông cười đến khiếp ngược miễn bàn rồi.
"Xong rồi, đã sớm xong rồi."
Vương Trung Đỉnh cái gì cũng không nói, chỉ quăng một ánh mắt nghiêm nghị.
Hàn Đông liền tang mi đápmắt đi theo.