Phong Mang
Chương 192 : Khiêu khích
Ngày đăng: 14:26 18/04/20
Hạ Dương Trác nhịn không nổi sửng sốt, quay đầu nhìn sang, người trêu chọc mình không ngờ là Vương Trung Đỉnh.
Nghĩ đến trước đây Du Minh đã dạy, nói cái gì Vương Trung Đỉnh người này tính tình lạnh lùng không được tiếp cận linh tinh, cho nên Hạ Dương Trác quyết định có thể không động vào nhất định sẽ không động.
Nhưng cậu như thế nào cũng không nghĩ tới, Vương Trung Đỉnh lại có thể chủ động đến trêu chọc mình!
"Ngài đang nói chuyện với tôi?" Hạ Dương Trác chần chừ hỏi.
Vương Trung Đỉnh nói thẳng: "Trừ cậu ra, còn ai khác cảm thấy mình có hơn ba trứng sao?"
Hạ Dương Trác đã không còn ấn tượng đối với chuyện này rồi, người nhà cũng không dám nói, sợ tổn thương tự ái của cậu. Từ đó Hạ Dương Trác vẫn cho rằng mình có chỉ số IQ cao, tài năng hơn người từ khi còn nhỏ, ba tuổi biết ngàn chữ, năm tuổi thuộc lòng các loại thơ Đường.
Cho nên nghe nói như thế, phản ứng đầu tiên của Hạ Dương Trác chỉ là cười cười.
"Ngài đây đang nói đùa gì vậy?"
Vốn Vương Trung Đỉnh bắt chuyện cùng cậu chỉ là vì muốn cho Hàn Đông một câu đề tỉnh, kết quả sau khi hàn huyên vài câu, phát hiện người này cũng rất có ý tứ, so với Hàn Đông lúc mộng du còn ăn nhịp hơn.
Vì thế lại nhịn không được nhiều hàn huyên thêm vài câu.
Hàn Đông ở ngay cách đó không xa trừng mắt gườm hai người, nhãn cầu đã sắp dài ra đâm tới đó rồi.
Thẩm Sơ Hoa cố tình ở bên cạnh nói nói mát.
"Nếu nam nhân cùng một chỗ với Vương tổng là cậu ta, chẳng sợ bắt em rút lui em cũng cảm thấy đáng giá."
Ánh mắt Hàn Đông âm trầm nghiêng qua, "Nếu người tranh giành Vương tổng cùng tôi là cô, chẳng sợ bắt tôi bỏ cuộc tôi cũng cảm thấy đáng giá!"
Thẩm Sơ Hoa khí vận đan điền, gầm lên phá vỡ yết hầu mà hét.
"Ngươi – quả – nhiên – đáng – đời!"
Hàn Đông cười ha ha vài tiếng, trong lòng thoải mái hơn. Hắn học Vương Trung Đỉnh, hai người thuần gia môn nhân, ghen cũng không thể cho ai nhìn ra, hết thảy đều giấu ở trong chăn gối!
Vì thế Hàn Đông vứt ra một ánh mắt cao lãnh, ngẩng đầu sải bước đến buồng vệ sinh.
Sau khi vừa bước vào, rầm một trận phát tiết, giống như đang tưới không phải là máng tiểu, mà xem như cái mặt đẹp đẽ của Hạ Dương Trác.
Nước tiểu đang hăng hái, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có chút khác thường. Quay đầu vừa nhìn, một nam nhân xa lạ đang lẳng lặng đánh giá hắn.
"Cậu là Hàn Đông?"
Hàn Đông vội vàng kết thúc, "Phải, là tôi, anh là?"
Nam nhân đưa tay về phía hắn, "Tôi tên là Thái Bằng."
Hàn Đông quên tay của mình mới vừa cầm qua điểu, phản xạ có điều kiện đưa tới. Chờ lúc hắn ý thức được đã muộn, Thái Bằng trực tiếp nắm tay rồi.Nam nhân rất không câu nệ tiểu tiết!
Này nếu đổi lại Vương Trung Đỉnh, viên mông Hàn Đông sớm đã bị đá sưng lên rồi.
Vì thế, Hàn Đông cẩn thận nhìn Thái Bằng trước mặt một lúc.
Kết quả phát hiện mi cốt của gã nổi lên, có chút khuynh hướng bạo lực, hai hàng lông mày thấp áp gần xuống mắt, tâm tính vặn vẹo dễ dàng đi đến cực đoan. Bọng mắt căng đầy, tính dục thịnh vượng vả lại năng lực rất xuất sắc. Mũi cao vận may phát tài quật khởi, thế bất khả đáng.
Hạ Dương Trác bất đắc dĩ xuống xe.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Lạnh lùng chất vấn Hàn Đông.
Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Tôi muốn làm gì? Tôi còn phải hỏi cậu muốn làm gì đây?!"
"Tôi muốn chạy tiếp." Hạ Dương Trác nói.
Hàn Đông nhất thời nghẹn lời, có dám thành thực thêm chút nữa không?
"Đi? Nghĩ hay vậy!"
Một bàn tay Hàn Đông khí phách chống lên trên đầu xe, một cái khác đặt trên bả vai Hạ Dương Trác, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Cậu có biết Vương Trung Đỉnh người của tôi không?"
"Người đại diện" Hạ Dương Trác nói.
Hàn Đông lần thứ hai nghẹn họng, nói như vậy có vẻ cũng đúng.
Nhưng rất nhanh lại khơi mào, "Ai nhiều chuyện với cậu vậy? Tôi nói chính là quan hệ cá nhân, không phải quan hệ công việc."
Hạ Dương Trác một biểu tình không có hứng thú.
Hàn Đông lại cứ muốn nói: "Nghe kỹ! Vương Trung Đỉnh là đối tượng của tôi, là vợ của tôi, cậu minh bạch chưa?"
Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Dương Trác rốt cục có điểm dao động, qua một thời gian rất dài, nó mới nhịn không được mở miệng.
"Anh có phải có bệnh không?"
Hàn Đông phát hỏa, "Cậu đây nói ai có bệnh?"
"Tôi đang hảo hảo lái xe, anh đem tôi cản lại nói mấy lời không hiểu ra sao, thế chẳng phải là có bệnh?"
"Được! Tôi xem tiểu tử cậu chính là thiếu dạy dỗ!" Hàn Đông một tư thế không vui.
Kết quả, Hạ Dương Trác trực tiếp cầm di động lên.
Hàn Đông nháy mắt lo lắng đến không đủ thở, nhưng cố chết nói: "Cậu gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Uy cũng vô dụng, hắn dám động đến một đầu ngón tay của tôi, Du Minh sẽ không để yên!"
Không ngờ, Hạ Dương Trác lại nói: "Tôi không để cho anh ấy đánh, tôi gọi cho người anh họ khác đánh."
Hàn Đông nuốt nước bọt, "Khác... Người nào?"
"Ân, anh ấy là cảnh sát, không cần nhiều lời vô nghĩa với anh."
Vừa nghe hai chữ "Cảnh sát", trong lòng Hàn Đông lộp bộp một tiếng.
"Xin hỏi đạo danh ngài cảnh sát ấy?"
"Hạ Diệu."
Mặt Hàn Đông nháy mắt thành màu gan heo rồi.