Phong Mang

Chương 196 : Cường địch tiềm tàng

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Sáng sớm hôm sau, hơn năm mươi chiếc xe cura đoàn phim tập hợp trước khách sạn, chuẩn bị khởi hành đến sân bay.



Ở đây đồ đạc của Hàn Đông là nhiều nhất, trên xe đẩy của tiểu Lương xếp bốn cái, trên vai mang hai, trên tay "Thẩm hán tử" bên cạnh còn xách hai cái nữa, mới miễn cưỡng mang được toàn bộ.



"Ai ~ sao tiểu suất ca không đi a!" Thẩm Sơ Hoa nhịn không được cảm thán một câu, "Chỉ có Vương tổng cùng đi, mới có thể miễn cưỡng bù lại tiếc nuối trong lòng ta."



Hàn Đông dè bỉu, "Anh ấy đi? Anh ấy ngay cả tiễn tôi cũng không thời gian, lúc này đang đi dự tiệc rồi."



"Ngài ấy chính là có thời gian cũng không thể tiễn a, đoàn phim nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy, ngài ấy thân là chủ tịch kiêm tổng giám đốc kiêm tổng nhà sản xuất, chỉ chiếu cố một mình anh, có thể sao?"



Kết quả, Thẩm Sơ Hoa mới vừa nói xong, một bàn tay to liền mạnh mẽ nhấc lấy vali trong tay nàng.



"Để tôi mang." Vương Trung Đỉnh nói.



Thẩm Sơ Hoa kinh ngạc, nhìn thấy một đám diễn viên bên cạnh cũng kinh ngạc, ngay cả Hàn Đông cũng giật nảy.



Vương Trung Đỉnh hoàn toàn coi thường những ánh mắt đó, tự mình đem hành lý Hàn Đông từng cái từng cái xếp hết lên xe.



"Anh không phải đi họp rồi sao?" Hàn Đông cố ý hỏi.



Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Chưa tới giờ."



"Ôi chao! Em nhớ rõ ràng là tám giờ a, bây giờ không phải là đã tám..."



Vương Trung Đỉnh đem mặt đồng hồ chậm chạp trên cổ tay giơ lên trước mắt hắn, "Bảy giờ rưỡi."



Nghe thế, một vị đang bàng quan nào đó xương cốt đều giòn rồi.



Vương Trung Đỉnh sau khi xếp xong hành lý vẫn không rời đi, một mực đứng bên cạnh Hàn Đông. Cũng không nói một lời nị oai gì, chỉ một mực nhìn Hàn Đông.



Thẳng đến khi giám chế kiểm kê đủ số người, ý bảo mọi người lên đường, ánh mắt bám riết không tha của Vương Trung Đỉnh mới đổ xuống.



"Sau khi tới gọi điện thoại cho tôi."



Hàn Đông ừ một tiếng.



Kết quả, hắn vừa muốn xoay người, đột nhiên cảm giác có một bàn tay to túm chặt sau gáy mình, lại hung hăng đến một ngụm ở trên miệng. Tốc độ nhanh đến hắn còn chưa kịp phản ứng, bóng lưng Vương Trung Đỉnh đã kinh hoảng đi thật xa.



Thẩm Sơ Hoa kích động mà nói đều nói không ra câu nữa, "Mới vừa... Mới vừa... Vừa mới Vương tổng là hôn anh sao?"




Hàn Đông chấn kinh rồi!



Đồng thời, lại bắt đầu tự kỷ lo lắng: có khi nào có suy nghĩ gì không an phận với ta không a?



Kết quả tiếp tục tính toán cẩn thận, mặt nháy mắt liền tái rồi.



Không, không, điều đó không có khả năng...



Ta như thế nào lại bị một kẻ có khuynh hướng bạo lực, hơn nữa âm hiểm loạn tính như vậy nhìn trúng đây?!!



Suy nghĩ của Hàn Đông khóa tại chỗ sextoy không nhúc nhích.



Bên này Vương Trung Đỉnh còn đang một mực chờ điện thoại của hắn, càng chờ sắc mặt càng âm trầm.



Nhị Lôi ở bên cạnh khuyên nhủ: "Có lẽ đồ đạc của cậu ấy quá nhiều, một chốc mang không hết. Cũng có thể cậu ấy dọn dẹp xong lại đau bụng, còn chưa kịp điện thoại cho anh phải đi WC..."



Vương Trung Đỉnh nói rõ ràng với Nhị Lôi, "Tôi đem toàn bộ thời gian phát sinh tính toán rành mạch rồi, cậu ta cũng không thể bận đến hiện tại, nhất định là nói chuyện phiếm với ai đem việc này quên đi rồi."



"Hẳn là không đến mức đi?"



Vương Trung Đỉnh chủ động gọi cho Hàn Đông, hơn nữa còn bật loa ngoài.



Không đầy một lát, thanh âm như ở trong mộng mới tỉnh của Hàn Đông truyền tới.



"Uy?"



Vương Trung Đỉnh biết rõ còn cố hỏi: "Tới chưa?"



"Tới, tới, đã sớm tới rồi."



Vương Trung Đỉnh tức giận, "Kia như thế nào không gọi cho tôi một cuộc điện thoại?"



"A... Vừa rồi có người tìm, em nhất thời nói chuyện phiếm đem việc này đem quên mất..."



Vương Trung Đỉnh hướng Nhị Lôi quẳng qua một ánh mắt chất vấn: Tôi đã nói thế nào?



Nhị Lôi không khỏi lau mồhôi lạnh, sức phán đoán quá con mẹ nó khủng khiếp!