Phong Mang

Chương 197 : Trộm gà không được còn mất nắm gạo

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


( Ngọt sâu răng luôn =))))



Sau khi Nhị Lôi ra ngoài, Vương Trung Đỉnh ngồi một mình ở văn phòng, trong lòng đột nhiên nôn nóng khó hiểu.



Khoảng cách tan tầm còn có không đến mười phút, dì lao công theo thường lệ đến dọn dẹp văn phòng. Sợ quấy rầy đến công việc của Vương Trung Đỉnh, tận lực đem động tác làm thật nhẹ, không phát ra tiếng vang quá lớn.



Cho dù như vậy, cửa phòng vẫn mở.



Dì lao công thấy Vương Trung Đỉnh sắc mặt ngưng trọng, vội vàng ngừng lại động tác trong tay, nhỏ giọng tạ lỗi nói: "Thực xin lỗi Vương tổng, quấy rầy đến ngài công tác."



Vương Trung Đỉnh trầm giọng ra lệnh, "Làm ồn chút "!"



"Thực xin lỗi Vương tổng! Quấy rầy đến ngài công tác!" Nghiêm đứng thẳng, thanh âm thật to rõ ràng.



Vương Trung Đỉnh vẻ mặt bất đắc dĩ, "Tôi không phải lớn tiếng khiển trách dì, tôi là nhờ dì lúc làm việc tận lực động tĩnh lớn chút."



Dì lao công kinh trụ, "Động tĩnh... lớn chút?"



"Ân, văn phòng quá yên tĩnh rồi."



Dì lao công xoa xoa cái trán mồ hôi lạnh, Vương tổng có phải uống lộn thuốc rồi không?



Sự thật chứng minh, trường kỳ cùng một chỗ cùng Hàn kẻ điên, Vương Trung Đỉnh quả thật có chút dấu hiệu "Trung nhị".



"Còn cả cậu nữa." Vương Trung Đỉnh lại chỉ vào bảo tiêu, "Đừng suốt ngày giống như người chết vậy, ngay cả một tiếng cũng không phát."



Hai người bảo tiêu đưa mắt nhìn nhau.



Dì lao công lại càng một cử động nhỏ cũng không dám.



"Còn cần tôi nói lớn hơn một lần sao?" Vương Trung Đỉnh lớn tiếng chất vấn.



"Không cần, không cần..."



Dì lao công đành phải một đường tha một đường thét to, hai người bảo tiêu một bên gác một bên nói chuyện phiếm. Ra sức giằng co hơn mười phút, mới đem Vương Trung Đỉnh "tiễn" đi. =))))))))



Buổi tối, Vương Trung Đỉnh tham gia một bữa tiệc nhỏ.



Tiệc là Hạ Hoằng Uy tổ chức, Hạ Dương Trác, Du Minh, Vạn Lý Tình đều có mặt, còn có một vài thượng vàng hạ cám công tử, họp lại các loại phóng túng, náo nhiệt.



"Tôi nói, cậu hôm nay như thế nào lại có thời gian rảnh rỗi đến đây?" Hạ Hoằng Uy trêu ghẹo hỏi Vương Trung Đỉnh.



Vương Trung Đỉnh nói: "Tới gom náo nhiệt."




"A a a a... Đừng... chịu không nổi... Van cầu anh... Tha em một mạng...



Cuối cùng Vương Trung Đỉnh ngừng lại, cả người Hàn Đông như bị phế rồi.



Cho dù như vậy, hắn vẫn tiếp tục bước hai chân đã mềm nhũn đi đến mặt tủ. Mở gói to ra, nhìn xem Vương Trung Đỉnh đã mang đến cho mình cái thứ tốt gì.



Chứng kiến các loại đồ ăn ăn vặt yêu thích, trong lòng Hàn Đông cuối cùng được đến một tia an ủi.



Hắn cố ý hướng Vương Trung Đỉnh hỏi: "Cơm nước đoàn phim đãi ngộ tốt như vậy, để làm gì còn phải mua cho em?"



Vương Trung Đỉnh thuận miệng trả lời: "Thắng tiền không chỗ tiêu."



Nghe được hai chữ "Thắng tiền", ánh mắt Hàn Đông gian tà trân châu lập tức liếc về phía hầu bao Vương Trung Đỉnh. Mắt thấy bên trong túi rồi, nháy mắt thắt lưng không còn yếu ớt, chân cũng không mềm nhũn nữa, ưỡn nghiêm mặt dâng lên đến các loại giả bộ đáng thương.



"Trong tay không có tiền tiêu vặt, làm gì cũng bất tiện."



Chỗ tiền này của Vương Trung Đỉnh vốn là vì dỗ Hàn Đông vui vẻ mới thắng, cho nên trực tiếp đem ví tiền vứt cho hắn.



"Tự em lấy đi."



Hàn Đông rút ra vừa nhìn, đều là hàng trăm tiền mặt. Loại tiền không làm mà hưởng này, đếm lên chính là các loại thích, cầm chính là các loại thanh thản a!



Đang đếm đến hăng say, đột nhiên nghe thấy Vương Trung Đỉnh ở bên cạnh nói: "Sức chiến cũng đủ mạnh a."



"A?" Hàn Đông vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu.



Kết quả, hắn chứng kiến Vương Trung Đỉnh đang cầm trong tay DV, thưởng thức thành quả chiến đấu một đêm của mình.



Hàn Đông nhất thời trợn tròn mắt, vội vàng giải thích: "Anh hiểu lầm rồi, kỳ thật..."



"Kỳ thật tôi xem nhẹ em đúng không?" Vương Trung Đỉnh ngắt lời, "Một ngày một cái đâu đủ em dùng? Ít nhất phải bốn."



"Đừng a!" Hàn Đông khóc không ra nước mắt.



"Về phần tình ca này, một ngày ba mươi quá liều mạng, mười bài là đủ tôi kinh hỉ rồi."



"..."



Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Thẩm Sơ Hoa gánh vác lên hai cái quầng mắt Đại Hắc đi trên ban công thu khăn mặt, bất ngờ thấy thân ảnh Vương Trung Đỉnh đang vội vàng rời đi.



Một khắc này, nàng độtnhiên tin tưởng vào tình yêu rồi.