Phong Mang

Chương 200 : Một cái cũng không thể thiếu!

Ngày đăng: 14:26 18/04/20


Mặc dù có quần lót che, nhưng là bằng vào độ xinh đẹp của hai cái đại chân dài trần trụi, liền đủ để đạt tới cấp bậc dục vọng rồi.



Tất cả mọi người tự giác đưa ánh mắt tránh đi.



Chỉ riêng Thái Bằng, tầm mắt trắng trợn giống như hai cái móc bắt tại trên đùi Hàn Đông. Cứ trắng trợn như vậy, không hề có nửa điểm che giấu. Thế nhưng lại khiến người bên ngoài cho là gã đang làm việc thiện bình thường, đoan đoan chính chính mới có thể quang minh lỗi lạc như thế.



Hàn Đông dù sao cũng là một các ông, không có cách nào trước mặt mọi người làm trò giận chó đánh mèo với gã.



Thái Bằng càng thêm không kiêng sợ, bàn tay to quơ lấy cả người lẫn chăn, không nhiều lời đem Hàn Đông ôm vào trong lòng, tay nâng cái mông của hắn "Chăm sóc" đến vui vẻ không dứt.



Hàn Đông cả người vô lực, chỉ có hai con ngươi vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm lên mặt mọi người.



Các người mẹ kiếp có phải đều mù không a?



Coi như nhìn không ra ý xấu của gã, cũng biết ta là người của Vương tổng đi? Có thể tùy tiện để cho người khác ôm sao?



Nhưng mà mọi người lại nghĩ: ai ôm thì người đó phải gánh vác mạo hiểm, rõ ràng nên để cho anh hùng vô danh này đem chuyện tốt làm đến cùng đi!



Xe đang chạy trên đường, có người hỏi: "Có cần đưa đến bệnh viện kiểm tra một chút không?"



Thái Bằng thay mặt nhân viên y tế trả lời: "Không cần? Bệnh viện gần đây điều kiện rất tệ, còn không bằng trực tiếp mang về khách sạn chăm sóc."



Những người khác cũng đồng ý, "Bác sĩ Văn và bác sĩ Triệu đều ở khách sạn, bọn họ kinh nghiệm rất phong phú."



Vì thế, đoàn người chợt nghe theo Thái Bằng đề nghị, đem Hàn Đông về khách sạn rồi.



Khi đến nơi, lại là một tay Thái Bằng bế Hàn Đông xuống xe, hơn nữa là bọc thảm ôm kiểu công chúa.



Hàn Đông trong lòng cách ứng a!



Thái Bằng còn cố tình vừa đi vừa cúi đầu nhìn vào hắn trìu mến, trong mắt lộ ý trêu chọc.



Nhìn cả nhà ngươi! Trong lòng Hàn Đông ác mắng.



Thái Bằng tựa như nghe thấy được, khóe miệng hơi cong lên, tâm tính bất lương liền lộ rõ.



Trong quá trình đưa Hàn Đông trở về phòng này, Thẩm Sơ Hoa không chỉ có không ngăn cản, ngược lại tự mình mở cửa cho Thái Bằng.



Về phần tiểu Lương sao...
Vương Trung Đỉnh vẻ mặt vẻ sầu lo, "Vẫn sốt đến rất lợi hại, phỏng chừng phải tới sáng mai mới có thể lui."



Quả nhiên ~ nơi nào có Nhị Lôi ẩn hiện sẽ có thân ảnh Trung Trung... Hàn Đông lại nghĩ.



Đại khái qua một phút, Hàn Đông bừng tỉnh, ánh mắt hoảng sợ vụt ném về phía mặt Vương Trung Đỉnh.



A ——



Kẻ nào ngứa miệng đã lén báo cáo?? Lão tử muốn giết hắn!!!!



Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông tỉnh, vội sáp lại thân thiết hỏi: "Rất khó chịu sao?"



Hàn Đông đau lòng nghĩ: vì cái gì mỗi một lần ôn nhu như vậy người ta đều không có phúc tiêu thụ đây?



"Tôi đi ra ngoài trước." Nhị Lôi thức thời đi rồi.



Vương Trung Đỉnh bình tĩnh nhìn Hàn Đông một trận, đột nhiên đưa tay với vào ổ chăn, nhéo một cái ở trên miếng thịt dày nhất.



"Mới vài ngày không theo sát em, đã tìm việc cho tôi lo?"



Hàn Đông biết Vương Trung Đỉnh chính là đau lòng, không có ý trách cứ gì, cho nên không bài bác.



"Ân?" Vương Trung Đỉnh lại nhéo xuống.



Hàn Đông rốt cục nhếch miệng cười, móng vuốt nóng rực vươn lên với vào trong lớp áo của Vương Trung Đỉnh, tận tình lợi dụng.



"Thực lạnh... Vuốt quá sướng..." Hàn Đông nói.



Vương Trung Đỉnh cũng bị bàn tay Hàn Đông mò trong lòng đến nóng rực.



Hàn Đông còn nói: "Anh nằm vào ổ chăn, nhanh lên một chút, em muốn càng nhiều mát mẻ."



Vương Trung Đỉnh thuận theo cởi y phục xuống nằm lên giường, đem cả một thân nóng bỏng của Hàn Đông kéo vào trong lòng.



Hàn Đông trong phút chốc thấu tâm lạnh, tâm bay lên.



Nếu sau khi biết một cáisextoy bị người ta lấy đi rồi, còn có thể mát mẻ như vậy, thật là tốt baonhiêu? Hàn Đông mặt dán mặt cùng Vương Trung Đỉnh nhịn không được lại nghĩ.