Phong Mang

Chương 215 : Đó là ông nội ngươi

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Hai mẹ con đang trò chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mắng giận dữ của Vương lão gia tử.



"Ai kêu tên súc sinh đến? Ta có nói hắn được phép ăn tết ở đây sao?"



Tiếp theo đó là tiếng Vương Hải Hồng khuyên giải.



"Được rồi, cha, sắp sang năm mới không phải nên giữ hòa khí sao? Người giận dữ như vậy làm chi?"



Vương lão gia tử vẫn cố chấp như trước.



"Ai bảo ngươi mang chỗ đồ này đến? Nhà ta không thiếu một ít đồ này của ngươi, lấy đến từ đâu trả về đó!"



Con gái lão cũng ở một bên khuyên.



"Cha, làm trò trước mặt con cháu rồi, ngài ít nói mấy câu đi. Tây Tây, mau đến khuyên nhủ thái gia gia."



"..."



Lúc Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài, Vương lão gia tử đang ngồi ở xe lăn, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu, Vương Hải Chí trầm mặt không nói được lời nào, bầu không khí gia đình hài hoà nháy mắt trở nên căng thẳng.



"Đều là chuyện tốt của con." Vương Hải hồng chỉ vào Vương Trung Đỉnh trách.



Vương lão gia tử lại mắng, "Con người ngươi như thế nào luôn trắng đen bất phân?"



Vương Hải hồng vừa định phản bác, tiếng của Tây Tây đột nhiên ở trong phòng vang lên.



"Quá nóng tính có thể khiến người Mắt mù không thể nhìn, tai điếc không thể nghe. Không biết các gia gia nãi nãi có từng nghe nói qua những lời này chưa?"



Trong nháy mắt, cả phòng nam nữ già trẻ đều ngây ngẩn.



Ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng không biết những lời này là Tây Tây từ đâu tìm tới.



Tây Tây giải thích nói: "Đây là câu được ghi lại trong 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, thường xuyên tức giận sẽ làm cho mắt mù tai điếc. Hơn nữa đối với người già mà nói, thị lực cùng thính lực sẽ phải chịu tổn hại nghiêm trọng."



Bên trong phòng một mảnh yên lặng.



Đôi mắt nhỏ cơ trí của Tây Tây thần nhìn khắp bốn phía, "Con nghĩ, tuổi của các vị cũng không còn nhỏ đi?"



Mọi người đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cả nhà đều cười vui, đều bị Tây Tây thu phục, toàn bộ không khí căng thẳng đều biến mất.



Vương Trung Đỉnh xoa xoa cái đầu quả dưa của Tây Tây, ôn nhu gọi: "Nhi tử ngoan~ "



Vương lão gia tử lại càng lại sáp lại ôm ấp âu yếm không thôi, còn mượn Tây Tây giáo dục mọi người, "Các người cả đám đều đã lớn tuổi như vậy rồi, còn không bằng một nhi đồng đi!"
Vương mụ mụ thở dài, "Được rồi, vậy buổi tối nhất định con phải về ăn bánh chẻo."



Vương Trung Đỉnh gật gật đầu.



...



Giờ này khắc này, Hàn Đông đang tọa trên chiếc xe thể thao Vương Trung Đỉnh tặng, tùy ý chạy như điên ở trên đường.



Gió lạnh rót vào áo, tóc dài theo gió vũ động, dư quang liếc qua đại mỹ nữ trong xe bên cạnh, các loại đùa lố bán tao.



Quấn đến một con đường quốc lộ tương đối im lặng, Hàn Đông đột nhiên một cước phanh lại. Sau khi xuống đứng tại chỗ dựa vào cửa xe, mặt lạnh chờ người nào đó đến.



Hai phút sau, một chiếc màu đen xe có rèm che ngừng lại cách đó không xa.



Thái Bằng mới vừa xuống xe liền lọt vào trận mắng chửi của Hàn Đông.



"Anh có thôi hay không đây? Không trở về nhà ăn tết, suốt ngày đi theo tôi làm cái gì?"



Thái Bằng khẽ cười một tiếng, "Người trên đường nhiều như vậy, làm sao cậu biết tôi là đi theo xe của cậu?"



"Tôi cũng không phải không có não!" Trong lời nói Hàn Đông mùi thuốc súng mười phần.



"Đầu óc cậu đã tốt như vậy, như thế nào lại không biết tôi vì cái gì đi theo cậu? Ân?"



"Thiếu lấy cái giọng điệu đàn bà kia ra đùa giỡn, ông đây đối với loại đàn ông thô kệch như ngươi không có hứng thú."



Thái Bằng tháo kính râm Hàn Đông xuống, "Vậy cậu cảm thấy hứng thú với loại nào? Cái loại quý thiếu gia Vương Trung Đỉnh tay trơn kia?"



Hàn Đông một phen đoạt trở về, "Ngươi chính là đoán đúng rồi, ta là thích bóng loáng như vậy."



"Bóng loáng không buộc chặt được cậu đi?" Thái Bằng đùa giỡn nói, "Không phải y đặc biệt muốn thao cậu, mới đem cậu lừa dối đến ngũ mê ba đạo?"



Hàn Đông nhe răng, "Làm sao ngươi biết là y thao, không phải ta thao?"



Ánh mắt đùa cợt của Thái Bằng đánh giá nửa người dưới của Hàn Đông, "Bộ dạng cậu như vậy ai không muốn thao? Chân dài như vậy, mông nhất định có thể quyệt đến đặc biệt cao đi?"



Hàn Đông không chỉ có không thẹn quá hoá giận, còn dùng ánh mắt vui lòng đáp lễ qua.



"Phải a, quyệt đặc biệt cao, ngươi con mẹ nó bắc thang cũng kháo không đến!"



Nói xong, khí phách đem kính râm đeo lên mắt, hung hăng lái xe rời đi.